Phiêu lãng trong thế giới Kim Dung     
1- Thiếu Lâm tự 
Dưới  ngòi bút Kim Dung, Thiếu Lâm tự đại diện cho đỉnh cao của võ  lâm chính  phái với các vị cao tăng võ công tuyệt luân và Tàng Kinh các  chứa đầy  bí kíp mà nhiều cao thủ thèm muốn. Ngoài đời, Thiếu Lâm tự nằm  trên núi  Tung Sơn (huyện Dengfeng, tỉnh Khai Phong). 
Tác giả trước cổng Thiếu Lâm Tự
Tàng Kinh Các
Các tháp mộ của các cao tăng Thiếu Lâm Tự
Du khách thích thú "thử" chiêu Kim Cương chỉ nổi danh của Thiếu Lâm tự
Trong  lần đến thăm Thiếu Lâm tự gần đây, tôi nhận thấy ngôi chùa  danh tiếng  này đã phần nào bị thương mại hóa. Dưới chân núi Tung Sơn  nhan nhản các  trường dạy võ ăn theo tên tuổi Thiếu Lâm tự. 
Nhờ  Kim Dung “quảng cáo”, hàng ngày chùa thu hút hơn 5.000 du khách  dù vé  vào cổng không “mềm” chút nào, trị giá 100 tệ (tương đương  280.000  đồng). 
Trong  khuôn viên chùa có đầy đủ các dịch vụ biểu diễn kungfu, xe  điện đưa  rước tham quan, quán ăn giải khát, quà lưu niệm, bán nhang…  khiến không  khí thanh tịnh, yên tĩnh nơi cửa Phật bị phá vỡ. 
Biểu diễn Kungfu trong chùa
Bán hàng cho khách
2- Đào Hoa đảo
Đào  Hoa đảo gắn liền với cuộc đời đầy giai thoại của Đông Tà Hoàng  Dược Sư  và cô con gái nổi tiếng đa mưu túc trí Hoàng Dung. Không chỉ  vậy,  nhiều tên tuổi võ lâm khác cũng từng làm khách trên đảo Đào Hoa như   chàng khờ Quách Tĩnh, “thần điêu hiệp lữ” Dương Quá, “Lão Ngoan Đồng”   Châu Bá Thông, “Cửu chỉ thần cái” Hồng Thất Công…
Giờ  đây, Đào Hoa đảo là danh lam bậc nhất ở Hàng Châu – Triết Giang  nhờ  phong cảnh hữu tình với đền đài, hồ nước. Không hổ danh cái tên  “Đào  Hoa”, khắp đảo trồng rất nhiều hoa đào và có cả liễu rủ. Mùa xuân  là  thời điểm du khách cùng dân địa phương nườm nượp rủ nhau lên đảo ngắm   hoa đào.
Bia ghi “Đào Hoa đảo” do Kim Dung đề tặng trên đảo  
Cảnh đình đài, liễu rũ, hoa đào, sông nước… biến đảo Đào Hoa thành điểm du lịch nổi tiếng                     
 
 
 
4- Hằng Sơn  
 
    

Mặt trời chiếu vào mây mù, tạo ra những cảnh đẹp khác nhau tùy theo thời điểm                   
 
Là chốt chặn giữa trung nguyên với đại mạc thảo nguyên, Nhạn Môn quan nằm ở tỉnh Sơn Tây, có địa hình hiểm trở, khí hậu khô hạn. Tuy khung cảnh hùng vĩ, nhưng mỗi khi chiều tàn, tiếng sáo văng vẳng ngân nga trong bóng mặt trời đỏ ối khiến không khí chốn biên ải càng thêm u uất.   
 
   
 
3- Hoa Sơn luận kiếm
Còn trong “Tiếu ngạo giang hồ”, Hoa Sơn của chàng lãng tử Lệnh Hồ Xung là một trong Ngũ Nhạc kiếm phái cùng với Thái Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn và Hành Sơn. 
Hoa  Sơn nằm ở ngoại ô thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây. Núi được  tạo thành  bởi năm ngọn núi có hình dáng tựa bông hoa, nên gọi là Hoa  Sơn. Với độ  cao trung bình 2.900m, Hoa Sơn nổi tiếng cheo leo nhiều đồi  dốc, trên  đỉnh thường có mây mù bao phủ, đẹp như tiên cảnh. 
Hoa Sơn bao phủ bởi mây mù
Trên đỉnh Hoa Sơn, trước bia “Hoa Sơn luận kiếm” do Kim Dung đề
Ngày  nay, Hoa Sơn đã có cáp treo nhưng chỉ đưa du khách lên núi một  đoạn,  phần còn lại vẫn phải cuốc bộ nên ngọn núi này trở thành nơi thử  thách  của nhiều du khách.
Cáp treo chỉ có một đoạn, còn lại du khách phải tự leo lên núi Hoa Sơn
Dọc đường lên núi với các ổ khóa và dây cầu may mắn, bình an của du khách 
4- Hằng Sơn
Trong “Tiếu ngạo giang hồ”, Hằng Sơn là nơi trú ngụ của ni cô Nghi Lâm thánh thiện ôm mối tình câm với lãng tử Lệnh Hồ Xung. 
Hằng  Sơn nằm ở thành phố Đại Đồng của tỉnh Sơn Tây, giáp với Nội  Mông Cổ,  thuộc vùng cao nguyên khô hạn, quanh năm nắng gió, cát bụi. Là  nơi tiếp  giáp giữa trung nguyên và biên ải năm xưa nên phong cảnh nơi  đây rất  hùng vĩ. Nắng chói chang trên bầu trời trong xanh thấp thoáng  cánh đại  bàng, chim ưng, Hằng Sơn đưa du khách về lại thiên nhiên khoáng  đạt. 
Hằng Sơn với Huyền Không Tự cheo leo trên vách núi
Hằng  Sơn còn có chùa Huyền Không, chùa treo lơ lửng trên không, rất  độc  đáo. Chùa được xây dựng trên vách núi cheo leo và đã tồn tại hơn  1.500  năm. Trong chùa dung hòa cả ba triết lý Phật, Nho, Đạo, kết tinh  trong  kiến trúc chùa. Kim Dung đã hư cấu ra tình tiết Lệnh Hồ Xung bị bà  câm  bắt được, nhốt tại chùa Huyền Không rồi sau đó nhậm chức trưởng môn   phái Hằng Sơn.
5- Nga My
5- Nga My
Nhắc đến Nga My, những cái tên Chu Chỉ Nhược, Diệt Tuyệt sư thái… của “Ỷ thiên đồ long ký” sẽ hiện lên trong tâm trí bạn đọc. 
Núi  Nga My nằm ở tỉnh Tứ Xuyên, chiều cao trên 3.099m nên khí hậu  mát mẻ.  Giữa khung cảnh thiên nhiên bạt ngàn thông cổ thụ điểm xuyết  những thác  nước rì rào, du khách lắng nghe tiếng chuông chùa đều đều  điểm tiếng  mỗi buổi chiều sẽ thấy như lạc vào cõi thiền, trút bỏ mọi  phiền muộn.  Khi thu về, rừng phong trên núi đổi sang sắc đỏ càng khiến  Nga My lộng  lẫy khác thường. 
Chưa hết, đứng trên đỉnh núi  Nga My, ngắm ánh sáng mặt trời phản  chiếu vào những đám mây che phủ vào  các thời điểm khác nhau trong ngày  sẽ hiện ra nhiều cảnh đẹp hùng vĩ  khác nhau.  
Nga My trong mây 
Mặt trời chiếu vào mây mù, tạo ra những cảnh đẹp khác nhau tùy theo thời điểm
6- Nhạn Môn quan 
Nhạn Môn quan - nơi xảy ra bi kịch của gia đình Kiều Phong trong “Thiên long bát bộ” – chính là một trong những cửa ải nổi tiếng nhất Trung Quốc từ xưa đến nay. 
Cửa ải Nhạn Môn quan nổi tiếng trong lịch sử Trung Hoa
Là chốt chặn giữa trung nguyên với đại mạc thảo nguyên, Nhạn Môn quan nằm ở tỉnh Sơn Tây, có địa hình hiểm trở, khí hậu khô hạn. Tuy khung cảnh hùng vĩ, nhưng mỗi khi chiều tàn, tiếng sáo văng vẳng ngân nga trong bóng mặt trời đỏ ối khiến không khí chốn biên ải càng thêm u uất.
7 – Đại mạc Nội Mông Cổ
Ra  khỏi Nhạn Môn quan là đến địa phận của Nội Mông Cổ, nơi đại hiệp  Quách  Tĩnh trải qua thời niên thiếu nhiều biến động trong bộ truyện “Anh hùng xạ điêu”. 
Thảo nguyên Nội Mông Cỏ xanh mướt màu thanh bình
Có  dịp đến Nội Mông Cổ vào mùa hè, trải rộng trước mắt chúng tôi là  một  thảo nguyên xanh mướt, đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ thật thanh bình, thấp   thoáng trên bầu trời xanh biếc là những chú chim ưng, diều hâu bay lượn   săn mồi… 
Đến với Nội Mông Cổ, bạn tha hồ cưỡi  ngựa tung vó. Người dân du mục  hiếu khách sẽ thết đãi bạn ly rượu sữa  ngựa thơm nồng ngay khi vừa  xuống xe. Ban đêm còn có thể nằm trong  những túp lều da cừu, ngửa mặt  ngắm những vì sao lấp lánh thơ mộng…
Tác giả đứng trước những túp lều du mục
Đêm đại mạc lấp lánh trời sao
-     
1. Crocodiles
 -     
2. Bulk Rice
 -     
3. Mixed Meat
 -     
4. Orange Juice And Cooking Oil
 -     
5. Turtles
 -     
6. ?
 -     
7. Walmart Brand Spirits ($0.15)
 -     
8. Rib Cages
 -     
9. Assorted Dried Reptiles
 -     
10. Boxes Of Liquor
 -     
11. Frogs
 -     
12. A Large Selection Of Chopsticks
 -     
13. Ducks
 -     
14. Great Value Brand Beef Granules
 -     
15. Pig Faces
 -     
16. Antibacterial Bikini Underwear For Men
 
BYD: E6
Geely: FCE 
Great Wall: Kulla
Great Wall: Peri
Great Wall: Hover Hybrid
Guangzhou Automotive Group: AHEV 
Soueast: X1 Plug-in HEV
BBC: 99 nghi phạm nước ngoài bị bắt, chủ yếu là  người Trung Quốc và Đài Loan
Công  an Việt Nam vừa bắt giữ  99 người Trung Quốc và Đài Loan bị  nghi là sử dụng công nghệ  internet để chiếm đoạt tiền của các  cá nhân.
Truyền  thông trong nước trích nguồn cơ quan  an ninh cho hay các cuộc  bắt giữ này được "tiến hành khẩn cấp"  trong một tuần từ  29/06 đến 06/07 tại thành phố Hồ Chí Minh.
Số nghi phạm này bao gồm 76 người Đài Loan  và 23 người Trung Quốc. Họ bị bắt tại các quận 2, 7 và 8.
Công  an Việt Nam nói những người này bị  phát hiện đã  "sử dụng  công nghệ thông tin để tấn công vào ngân hàng  và tài khoản của công dân   một số nước trong khu vực".
Những  kẻ này được nói đã thâm nhập các  tài khoản ngân hàng cá  nhân bằng thiết bị đọc thẻ ATM và các  máy móc tinh vi khác  nhằm chiếm đoạt tiền của chủ tài khoản.
Một  chiêu thức khác là giả danh nhân viên  hãng bưu chính viễn thông  hay cảnh sát gọi điện yêu cầu nộp  tiền vào các tài khoản  tội phạm.Tổng số tiền chiếm dụng, lừa đảo lên tới hàng triệu đôla.
Cơ quan an ninh cũng nói những kẻ vừa bị bắt có thể thuộc về các băng đảng xã hội đen hoạt động xuyên quốc gia, đã bị truy lùng tại Đài Loan, Trung Quốc, Thái Lan..., chuyển sang Việt Nam từ khoảng tháng Ba năm nay.
Thông thường, các nghi phạm này thuê cả một khách sạn 30 - 40 phòng để làm địa điểm hoạt động.
Công an Việt Nam nói sẽ chuyển giao số người bị bắt cho an ninh Trung Quốc và Đài Loan xử lý. 26 người Đài Loan đã bị trục xuất.
BBC:Trung Quốc xử tử quan chức Trùng Khánh. Vụ bê bối  liên quan đến hàng chục quan chức Trùng Khánh
Trung  Quốc đã xử tử một quan  chức hàng đầu của ngành tư pháp tại thành phố  Trùng Khánh, là một phần  của chiến dịch thanh trừng tội phạm và chống  tham nhũng tại đây.
Văn Cường, cựu giám đốc sở tư pháp Trùng Khánh,  là quan chức cao cấp nhất bị buộc tội liên quan đến vụ bê bối.Ông này bị kết tội nhận hối lộ, hãm hiếp và che chở cho các băng đảng tội phạm.
Hàng chục quan chức bị truy tố trong vụ thanh trừng tội phạm do lãnh đạo đảng Cộng sản tại Trùng Khánh là Bạc Hy Lai khởi xướng.
Văn Cường từng là phó cảnh sát trưởng trong 16 năm, trước khi trở thành lãnh đạo sở tư pháp.
Nhận hối lộ
Theo Tân Hoa xã, ông này bị kết tội đã nhận hơn 12 triệu nhân dân tệ (1.76 triệu USD) tiền hối lộ trực tiếp hoặc thông qua vợ.
Ông này còn nhận hối lộ để bảo vệ cho năm băng đảng tội phạm có tổ chức. Vào tháng 8/2007, ông ta còn hãm hiếp một sinh viên đại học.
Tháng 5 năm nay, ông Văn Cường thất bại trong đơn kháng án chống lại bản án tử hình. Tòa Thượng thẩm nói bằng chứng chống lại ông là quá rõ ràng.
Em dâu của Văn Cường, Tạ Tài Bình - thường được gọi là bà trùm Trùng Khánh - bị kết án 18 năm tù vì nhiều tội, trong đó có tội mở các sòng bạc và bảo kê cho dân xài ma túy.
Cho tới nay, hơn 90 quan chức đã bị truy tố, là một phần trong vụ thanh trừng được báo chí theo dõi sát, vốn bắt đầu từ giữa năm 2009.
Vụ này làm cho ông Bạc Hy Lai thêm nổi tiếng. Một số người còn cho rằng vụ thanh trừng tội phạm giúp ông Bạc Hy Lai có thể kiếm một chỗ trong bộ chính trị cầm quyền.
Hàng ngàn người bị  bắt trong chiến dịch thanh trừng tham nhũng
Thành phố Trùng Khánh tự  nhận là có dân số lớn nhất trên quả đất.
Thống  kê lần cuối, năm 2005, cho hay Trùng Khánh  có hơn 30 triệu cư dân có  hộ khẩu, còn nhiều hơn các nước như Canada  hay Ba Lan. Không ai biết có  bao nhiêu người sống phi pháp tại đó.Nó đạt kích cỡ khổng lồ chỉ sau 13 năm. Trước 1997, Trùng Khánh chỉ là một trong các thành phố hạng trung ở Trung Quốc.
Nhưng sự phát triển đột ngột có nghĩa là nhiều tiền, và nhiều tiền thường đem lại nhiều tham nhũng. Tại Trùng Khánh, tham nhũng leo lên tận cấp cao.
Các quan chức cao cấp có thể mua và bán. Tội phạm có tổ chức tiến vào.
Thành phố đang ở giữa kỳ thanh trùng chống lại tham nhũng và gangster. Khoảng 3000 người tới nay đã bị bắt và trong đó có khoảng 50 viên chức, gồm cả giám đốc sở tư pháp, Wen Qiang.
Ông này có liên hệ, thông qua hôn nhân, với bà Xie Caiping, người phụ nữ quản lý sòng bài phi pháp lớn nhất Trùng Khánh - chỉ cần băng qua con đường có trụ sở Tòa án Tối cao là thấy ngay.
Một trong những đồng sự, một cựu chánh án, đã tự sát trong tù.
Chính trị
Người đứng đằng sau cuộc thanh trừng là một chính khách trung ương, Bí thư Thành ủy Bạc Hy Lai.
Ông Bạc, một người cứng rắn, học thức và tham vọng, xuất thân từ hàng con cha cháu ông của Đảng - cha ông là một trong những đồng chí của Mao Trạch Đông.
Nhưng ông cũng là ví dụ về một Trung Quốc mới - ông ăn mặc đẹp và gửi con trai đi Anh học tại Harrow - một trong những trường tư nổi danh và đắt tiền nhất - và sau đó là học ở Đại học Oxford.
Trong cố gắng diệt trừ tham nhũng ở Trùng Khánh, ông Bạc bị cáo buộc là đã dùng một số biện pháp đáng ngờ.
Zhu Mingyong, luật sư ở Bắc Kinh đại diện trong một bị cáo chính mà nay bị kết án tử hình, nói với BBC rằng ông không được phép tiếp xúc thân chủ đàng hoàng.
Ông cũng nói thân chủ đã bị tra tấn.
Ông Zhu nói ông cảm thấy bị đe dọa vì vụ bắt giữ và cầm tù một luật sư biện hộ khác liên quan vụ án.
Người này bị tố cáo làm giả bằng chứng khi đại diện cho ông trùm mafia tại Trùng Khánh, và bị kết án 18 tháng tù.
Bạc Hy Lai là Bí thư  Thành ủy Trùng Khánh
Ông gửi các tin nhắn ngẫu nhiên đến người dân tại Trùng Khánh, giống như Barack Obama đã làm khi chạy đua cho chức tổng thống Mỹ.
Những người dân chúng tôi trò chuyện trên phố đa số thích ý tưởng này.
Tham nhũng là lo âu số một tại Trung Quốc.
Vì chiến dịch của ông, một nhà quan sát phương Tây gần đây nói nếu Quốc hội Trung Quốc có thể tự chọn ban lãnh đạo chính trị của nước này, ông Bạc sẽ thắng lớn vào năm sau, khi quyết định chung cuộc được đưa ra.
Nhưng hiện nay chỉ một nhóm nhỏ lãnh đạo Đảng được tham gia chọn lựa, và họ có vẻ âu lo trước sự sung sức của ông Bạc.
Lên tiếng
Mọi thứ đang thay đổi rất nhanh ở Trung Quốc và ở Trùng Khánh thì điều này lại càng đúng.
Người dân sẵn sàng lên tiếng theo cách mà họ đã không hề dám trong quá khứ.
Chỉ vài năm trước, một luật sư như ông Zhu, bảo vệ cho một trùm mafia bị kết án tử, chẳng bao giờ đến với BBC và cáo buộc nhà chức trách tra tấn thân chủ.
Tốc độ thay đổi ở Trùng Khánh nhanh một phần là vì giới chức tại đây biết họ phải cố gắng làm việc để có sự chú ý và đầu tư của quốc tế.
Thành phố nằm sâu trong nội địa, và không có những lợi thế tự nhiên mà các đô thị ở vùng duyên hải miền đông có được.
Vì thế, thành phố cảm thấy cần phải cởi mở và hiếu khách hơn.
Nhưng một vài sự ngần ngại cũ vẫn còn đó. Nhóm của tôi được mời tới Trùng Khánh bởi chính quyền thành phố này. Tôi được lãnh sự Anh tại đó mời có bài phát biểu về quyền lực và trách nhiệm của truyền thông.
Hơn 100 nhà báo lâu năm đã nhận lời mời. Nhưng chẳng ai có mặt. Chỗ của họ dành cho các sinh viên truyền thông địa phương.
Ông Bạc, người tôi từng gặp hơn một lần, thì quá bận không tiếp chúng tôi. Thị trưởng Trùng Khánh, đã định giờ hẹn cho chúng tôi phỏng vấn, thì bất ngờ phải rời thành phố phút chót.
Và mọi nơi chúng tôi lái xe đi qua, chúng tôi đều bị một chiếc Honda màu bạc ngầm đi theo, có lẽ là của an ninh.
Ngay cả tại thành phố mới nhất, lớn nhất, tiên tiến nhất của Trung Quốc, các thói quen cũ vẫn khó bỏ.
Bát tiên

Trương quả Lão

Hán Chung Li

Hàn Tương Tử

Hà Tiên Cô

Lã Động Tân

Lâm Thái Hòa

Lý thiết Qủai

Tào Quốc Cửu
Toàn Chân Thất Tử

Toàn Chân Thất Tử
hực Dân Mới Trung Quốc Tại Angola
Thực  Dân Mới“ thật sự không phải là một khái niệm xa lạ đối với người Việt  chúng  ta. Trong thời gian chiến tranh Việt Nam các nước phương Tây và  đặc biệt là Hoa  Kỳ đã từng được các nước thuộc khối Xã Hội Chủ Nghĩa  gọi là Thực Dân Mới. Ngày  hôm nay, một trong những nước đó là Trung  Quốc lại đang bị thế giới gay gắt lên  án đang thực hiện chủ nghĩa Thực  Dân Mới tại lục địa châu Phi, rõ ràng nhất là  tại Angola. Kể từ năm  2008 đến nay Angola được xem là đối tác buôn bán quan  trọng nhất thuộc  lục địa châu Phi với Trung quốc.
Để  có thể đi đến kết luận nghiêm túc khi cho rằng Trung quốc là một Thực   Dân Mới tại Angola, chúng ta cần định nghĩa rõ ràng Thực Dân Mới là gì  và xem  xét những hoạt động của Trung quốc hiện nay tại Angola liệu có  phù hợp với bộ  mặt của một Thực Dân Mới hay không và nếu thật sự như  vậy thì Việt Nam chúng ta,  một đất nước nhỏ bé có nhiều kinh nghiệm  lịch sử xương máu với anh hàng xóm  khổng lồ mang nhiều tham vọng này,  nên có thái độ như thế nào khi thực tế cho  thấy chúng ta ngày càng bị  Trung quốc khuynh đảo hiếp đáp. 
 Chủ nghĩa Thực Dân Mới là gì?
Thực  Dân Mới (TDM) là khái niệm chung tổng hợp về những dạng thức và  những  phương pháp bóc lột, áp bức của các đế quốc về mặt kinh tế đối với những   nước yếu kém và những khu vực trấn chiếm trong thời đại mới này. Dù  cùng tham  vọng đến bóc lột các nước kém mở mang nhằm kiếm lợi nhuận  nhưng TDM tỏ ra khôn  ngoan qủy quyệt hơn các chế độ thực dân cũ. Chúng  không tỏ ra lộ liễu đi xâm  chiếm, dùng võ lực trấn áp dã man mà ngược  lại, TDM đến với một bộ mặt „nhân  đạo“, núp bóng dưới chiêu bài trợ  giúp phát triển.
Song  song với chương trình trợ giúp phát triển không hoàn lại, TDM còn  đưa  ra nhiều dự án đầu tư hấp dẫn nhằm chiêu dụ giới lãnh đạo các nước bị  trị  này cũng như nhằm loại bỏ các đối thủ TDM khác cũng muốn gây ảnh  hưởng nhằm tạo  thế đứng trên đất nước bị trị. Khác với trước đây, dư  luận quốc tế ngày nay  không chấp nhận một loại Thực dân „độc quyền“  trên một đất nước nào đó vì vậy  các thế lực TDM thường phải ra sức cạnh  tranh cùng nhau hòng chiếm thế thượng  phong. Lối cạnh tranh này không  mang ý nghĩa tích cực đem lại lợi ích cho đất  nước bị trị mà trái lại  chỉ gây nghèo đói thêm mà thôi. Trong trường hợp sức  cạnh tranh quá  mãnh liệt, các thế lực TDM đành phải ngầm chấp nhận cùng nhau để  dễ  dàng bóc lột. Đây là thế „chia để trị“ không khác thời xưa bao nhiêu.  
Mục  tiêu đầu tiên của TDM khi nhắm vào một nước kém mở mang nào đó là  giới  lãnh đạo độc tài tham lam. Dùng tiền bạc, vật chất mua chuộc nhằm đánh  gục  sức kháng cự của giới lãnh đạo. Thủ thuật mua chuộc của TDM cũng  trăm cách ngàn  kế như từ những cách cổ điển đút lót trực tiếp đến việc  cung cấp tiền viện trợ,  lập những dự án đầu tư xây dựng cơ sở vật chất  nhưng lại cố tình không kiểm soát  nhằm tạo cơ hội cho giới lãnh đạo móc  rút. Song song vào đó do nghèo đói không  có vốn cũng như không cố tâm  và không có khả năng nhằm giữ vững những cơ cấu hạ  tầng cơ sở vật chất,  cơ sở hạ tầng giao thông, giữ vững sức cạnh tranh cùng thế  giới v.v…  đất nước bị trị ngày càng lún sâu lệ thuộc vào mặt kinh tế cũng như   nhằm giữ vững cơ cấu cai trị hòng tiếp tục thu lợi cho cá nhân giới lãnh  đạo,  các nước thuộc địa mới không còn cách nào khác đành phải nhắm mắt  giao quyền lợi  đất nước cho các TDM. Quyền tự trị quốc gia khi đó chỉ  còn là hình thức trên  giấy tờ mà thôi. Từ lệ thuộc kinh tế bước sang lệ  thuộc chính trị chỉ là một vói  tay ngắn. Từ sau hậu trường các thế lực  TDM giật dây điều hành quốc gia bị trị.  Tài sản đất nước dần dần được  chuyển về đế quốc mẹ.
Nhằm xây dựng thế lực trên quốc gia bị trị TDM thường dùng những phương  cách như sau:
-  Gây nợ quốc gia cho các đất nước bị trị như cho vay dễ dàng với lãi   suất cao hầu gây lệ thuộc kinh tế tài chánh. Hàng năm các thuộc địa mới  phải vay  nợ mới để có thể trả tiền lời và một phần tiền vốn. Càng vay  nợ thì sức ép càng  cao, mức lệ thuộc vào TDM lại càng nặng nề hơn.
- Tạo áp lực kinh tế lên giới lãnh đạo bị trị một khi cần thiết như đe  dọa tẩy chay cấm vận, không cho vay tiếp, v.v…
-  Tự quyết định giá bán xuất khẩu hàng từ đế quốc mẹ và giá mua sản phẩm   từ quốc gia bị trị. Tận dụng thu mua, tự đề ra giá rẻ các sản phẩm và  nhất là  nguyên nhiệt vật liệu như dầu hỏa, nguồn sắt thép v.v… Bán hàng  từ đế quốc mẹ  với giá cao (cũng do tự đề ra giá) qua đó TDM thu được  mối lợi khổng  lồ.
-  Đầu tư, giúp quốc gia bị trị khai khoáng sản xuất nguyên vật liệu bất   kể đến việc tác hại môi trường. Trong lãnh vực này TDM chiếm độc quyền  cung cấp  Kỹ thuật Công nghệ cao gây ảnh hưởng độc tôn trong các lãnh  vực khoa học kỹ  thuật. Thu lợi qua việc thu dụng nhân tài đem về sử  dụng tại đế quốc mẹ. Đây là  hình thức mà chúng ta thường gọi là „Chảy  máu chất xám“.
-  Những hình thức đầu tư trợ giúp đứng đắn của quốc tế dành cho các đất   nước kém mở mang thường dùng đến nhân công của đất nước sở tại nhằm giúp  chận  đứng nạn thất nghiệp, chuyển giao công nghệ đến người địa phương  v.v… Trong khi  đó các thế lực TDM thường đem lực lượng lao động bất kể  tay nghề cao hay thấp từ  đế quốc mẹ sang thuộc địa mới của họ để làm  việc. Xâm chiếm thị trường lao động,  cố tình cho lai giống với người  địa phương, tạo nên một lực lượng quần chúng hổ  trợ dần dần tạo nên một  quốc gia trong một quốc gia. Khi cần thiết dùng lực  lượng này gây bất  ổn, tạo áp lực lên giới lãnh đạo thuộc địa mới. Trầm trọng hơn  nữa, TDM  sẽ thúc đẩy người của họ gây rối để bị đàn áp để từ đó TDM kéo quân   sang thuộc địa mới dưới chiêu bài bảo vệ người dân của họ nhưng thực  chất chính  là để có cớ xâm chiếm nước khác. 
-  Một khi không còn cách nào khác phải dùng đến lao động của thuộc địa   mới, TDM trả mức lương bóc lột sức lao động người địa phương. Trong hãng  xưởng  cấp chỉ huy là người từ đế quốc mẹ đưa sang điều hành được toàn  quyền nhục mạ,  đàn áp hành hạ lực lượng lao động. Trong tiến trình thu  tóm thuộc địa TDM không  những chỉ nuôi dưỡng giới lãnh đạo mà còn cố  tình tạo nên một tầng lớp người dân  thuộc địa có đời sống sung túc. Vì  quyền lợi riêng tư, tầng lớp này rất trung  thành ủng hộ những chính  sách do TDM ngấm ngầm đưa ra dù đi ngược lại với quyền  lợi của Tổ quốc.  Điển hình cho thấy tại những quốc gia kém mở mang hiện nay  trong khi  đại đa số quần chúng vẫn đang còn trong cảnh lầm than thì cuộc sống  của  người dân tại một vài thành phố lớn phát triển ở mức độ chóng mặt. Hố  sâu  cách biệt giàu nghèo thăm thẳm không nhìn thấy đáy. Tầng lớp nhỏ  sung túc này  chính là chỗ dựa vững chắc của TDM.
Về  mặt chính trị TDM đặc biệt chú ý đến các khu vực, các quốc gia bất ổn   kém mở mang, các chế độ nhà nước độc tài quân phiệt. Những đất nước nào  càng bị  cộng đồng quốc tế lên án, cô lập vì vi phạm nhân quyền trầm  trọng thì đó lại  chính là miếng mồi ngon cho TDM. Không những chỉ dành  riêng cho nhà nước lãnh  đạo mà TDM còn tìm cách giúp đỡ những lực lượng  đối lập võ trang chống đối nhằm  gây áp lực lên nhà nước bị trị hoặc  giữ mối quan hệ tốt một khi tình hình biến  chuyển.                  
         Những          hoạt động của Trung quốc tại Angola
         Ngay  giữa          thập kỷ 50 trong thời gian chiến tranh giải           phóng thuộc địa giành lại độc lập Trung quốc đã          sớm có mối liên  hệ cùng với Angola. Vào thời đó          Bắc kinh công khai ủng hộ ba  phong trào giải          phóng thuộc địa UNITA, FLNA và MPLA chống lại  đế          quốc Bồ Đào Nha. Năm 1975 Angola tuyên bố độc          lập  dưới sự lãnh đạo của Phong trào giải phóng          dân tộc MPLA. Mối  quan hệ giữa Bắc Kinh và          Luanda bị „đóng băng“ do MPLA ngã vào  vòng tay          của Liên Xô. Chẳng bao lâu sau khi giành được           độc lập, ba tổ chức bị ngoại bang chi phối UNITA          được Mỹ hậu  thuẫn, MPLA từ Liên Xô và FLNA được          chính quyền phân biệt chủng  tộc da trắng Nam Phi          ủng hộ lao vào cuộc nội chiến tương tàn  đẫm máu          kéo dài hơn ba thập kỷ. Liên hệ ngoại giao giữa           Trung quốc và Angola được bình thường hóa vào          năm 1983 sau  khi thành trì xã hội chủ nghĩa Liên          xô bị sụp đỗ. Năm 1994 hòa  bình được xem như trở          lại tại Angola, một chính quyền được gọi  là dân          chủ được lập ra dưới sự lãnh đạo của MPLA. Gọi           là dân chủ vì chính quyền được lập nên qua một          cuộc tuyển cử  nhưng thật ra đây chỉ là một chính          quyền độc tài trá hình. Sau  một thời gian dài hy          sinh cho độc lập dân tộc, người dân Angola  lại          một lần nữa bị tước đoạt tự do, nhân quyền tiếp           tục bị chà đạp.
         Cũng  trong          thời gian này Trung quốc lại trên đà phát triển           kinh tế nhảy vọt, sức tiêu thụ nguyên nhiên vật          liệu vượt qua  những gì Bắc Kinh có thể dự trù          trước. Do nhu cầu chiến lược  mang tính sinh tử,          bằng mọi giá để đảm bảo nguồn cung cấp  nguyên          nhiên vật liệu nhằm phục vụ nhu cầu kinh tế nội           địa Trung quốc bắt đầu dòm ngó đến tài nguyên          thiên nhiên của  những nước lân bang trong đó          vùng Biển Đông của Việt Nam là một  trong những          tầm ngắm của Trung quốc. Một châu Phi nói chung           và một Angola tiềm tàng nguyên nhiên vật liệu          chưa được  khai thác do những bất ổn trong quá          khứ là miếng mồi ngon mà  Bắc kinh thèm muốn          không dễ dàng bỏ qua. Kể từ năm 2002 sau khi           cuộc nội chiến tại Angola được xem là chấm dứt,          một  phần do các nước phương Tây không ngó ngàng          đến vùng đất nhiều  tai ương này vì không muốn          mang tiếng tiếp xúc làm ăn với một  thể chế          chuyên quyền tham nhũng mặt khác do không bằng           lòng vì những đòi hỏi tôn trọng nhân quyền của          các nước phương  Tây đưa ra được Angola xem là          „can thiệp vào nội bộ“, chính  quyền Luanda liền          mở cửa thân thiện đón chào anh bạn hàng dễ  tánh          Bắc Kinh. 
         Angola  vui          mừng đón nhận những tài trợ hào phóng, những           khoản cho vay không điều kiện từ Bắc kinh. Trong          khi Ngân Hàng  Thế Giới WBG và quỹ tiền tệ thế          giới IWF từ chối không cho giới  lãnh đạo Luanda          vay tiền vì tình trạng tham nhũng tại đây ngày           càng tồi tệ, Trung quốc lập tức chìa ra 5 tỷ          Dollar  cho Luanda vay không điều kiện. Bù lại          nhà nước Luanda hầu như  dành độc quyền đầu tư,          thiết lập và thi hành các dự án cho các  nhà thầu          Trung quốc. Hàng chục ngàn cây số đường xá đang           được các công ty của Trung quốc thi công với giá          mỗi cây số  đường vào khoãng 400.000 Dollar. Tiền          đổ ra rất cao nhưng chất  lượng lại rất kém.          Người dân Angola than phiền „Chỉ cần một cơn  mưa          lớn đường nhựa của Trung quốc đã bị cuốn trôi“.           Mọi công trình xây dựng lớn nhỏ trường học, bệnh          viện, phi  trường… những dự án về hạ tầng cơ sở          điện nước, về hệ thống  truyền thông liên lạc, về          hạ tầng cơ sở giao thông cầu đường hệ  thống          đường xe hỏa, khai thác mỏ nguyên vật liệu như           nhôm, đồng, vàng, gỗ và đặc biệt về dầu hỏa hầu          như đều nằm  trọn trong tay các tập đoàn của          Trung quốc.
         Sau  cuộc          nội chiến kéo dài 35 năm giới quân đội Angola           lên nắm quyền lãnh đạo. Các công ty thuộc nhà          nước trước đây  được tư nhân hóa bằng cách giao          trọn vào tay các lãnh tướng.  Thiếu trí tuệ cần          thiết để quản trị, các lãnh tướng cho Join           Ventur đại đa số công ty trong nước với người          ngoại quốc  đặc biệt với các công ty hào phóng          Trung quốc.
         Vào  đầu          năm nay tập đoàn lãnh đạo Luanda chấp nhận          nhường  50% cổ phần từ công ty chuyên khai thác          dầu khí ngoài biển sâu  Angola thuộc khu vực khai          thác dầu lô số 18 cho công ty  Sonangol Sinopec          International Trung quốc, đây là một công ty  con          của China Petroleum & Chemical Corp (Sinopec).           Sau khi nhảy vào Sinopec liền lập tức tăng lượng          dầu hút thêm  8,8% tương đương với 72.520 Barrel          mỗi ngày. Hiện nay 40% lượng  dầu hút lên trong          tổng số hai triệu thùng dầu hàng ngày của  Angola          chảy sang Trung quốc. Tổng doanh thu của           Sonangol vào năm 2007 lên đến 17 tỷ Dollar chiếm          1/3 tổng doanh  thu trên toàn nước. Nhằm trấn an          quốc tế Sinopec biện minh cho  hành động mua gọn          công ty chuyên khai thác dầu khí ngoài biển  sâu          Angola là để giữ vững giá dầu thô trên thị          trường  quốc tế. Tuy nhiên không ai lại không          hiểu Trung quốc chỉ muốn  thu góp dầu hỏa của          Angola với giá cực rẻ trong thời gian lâu  dài.         
         Sau  khi          gặp khó khăn hạng ngạch xuất cảng hàng vải vóc           sang hai thị trường quan trọng EU và Mỹ, Trung          quốc làm áp lực  mua toàn bộ các công ty may mặc          quốc doanh của Angola để từ đó  hàng vải của          Trung quốc dưới danh nghĩa hàng của Phi châu lại           được ưu đãi nhập vào hai thị trường khổng lồ          này. Hàng  chất lượng thấp giá rẻ của Trung quốc          ngày nay đang bị các nước  phương Tây dần dần tẩy          chay thì nay lại tràn ngập thị trường  Phi châu.          Tại Angola khó kiếm một mặt hàng tiêu dùng nào           từ cái tô nhựa cho đến hệ thống điện thoại cầm          tay với trên 5  triệu người sử dụng, đến 2000          chiếc xe hơi cập cảng Luada hàng  tuần, mà lại          không có xuất xứ từ Trung quốc.         
                   Tìm hiểu Angola người          ta mới thực sự hiểu được danh từ  mới được dành          riêng cho Phi châu là „China-Africa“, lại càng           thấy mức độ xâm nhập của Trung quốc vào đất nước          giàu  có về tài nguyên này. Tất cả mọi công trình          xây dựng, mọi dự án  thi công lớn nhỏ hầu như đều          do nhân công người Tàu được đưa  sang thực hiện.          Đối với một cơ chế viện trợ phát triển đúng           nghĩa, các chuyên gia kỹ thuật cần thiết được          đưa đến để  hổ trợ thực hiện dự án. Qua đó nhân          viên người bản xứ không có  tay nghề được huấn          luyện, công nghệ được truyền tải v.v… Trái  lại,          tại Angola hiện nay, khi đến đầu tư các công ty           Trung quốc đều đi theo cùng một sách lược „Tiền          của người Tàu  dùng để nuôi người Tàu“, qua đó từ          nhân viên bảo vệ cho đến  chuyên gia kỹ thuật đều          là người Tàu. Với dân số 14 triệu và  sau chưa          đầy một nữa thập kỷ dành ưu tiên cho Trung quốc           hiện nay Angola có tối thiểu chừng hơn 100 000          công nhân  viên người Tàu được các công ty đưa          sang làm việc và một số lớn  người Tàu di dân          khác. Quyền lợi của người Tàu tại đây được  nâng          cao trong khi người dân địa phương bị chính nhà           nước của họ bóc lột thì việc tranh chấp giữa          người dân Tàu và  người dân Angola là điều không          thể tránh khỏi và đó cũng chỉ là  vấn đề thời          gian mà thôi. Trong vòng vài thập kỷ đến liệu           Angola có trở thành một Nam Phi thứ hai với nhóm          thiểu số  cầm quyền là người Tàu da vàng đầy mánh          khóe?
                  Ai là người hưởng lợi          với một nền kinh tế bùng phát tại Angola?
                   Từ một đất nước bị          tàn phá vì chiến tranh những năm  gần đây mức          phát triển kinh tế của Angola tăng nhanh với chỉ           số trên 20% hàng năm. Thủ đô Luanda nay biến          thành một  công trường xây cất khổng lồ. Người          dân đổ về Luanda để tìm  cách sinh sống. Một thủ          đô từng có 500 000 dân nay dân số lại  nhảy vọt          lên xấp mười lần. Hệ thống giao thông tồi tệ làm           thủ đô Luanda „chết cứng“ vì nạn kẹt xe. Nhà cửa          mọc lên  như nấm, xe hơi kẹt cứng ngoài đường có          ai lại không bảo nhóm  lãnh đạo tài ba đưa đất          nước tiến lên sánh mặt cùng nước người?
                   Sự thật nhóm lãnh đạo          Luanda không làm gì hơn là „cho  rừng chảy máu“,          phá rừng bán gỗ, đào đất bán nguyên vật liệu và           nhất là hút dầu bán rẻ cho Trung quốc. Tài sản          quốc  gia nằm sâu trong lòng đất nay chảy vào túi          của một nhóm nhỏ  được xem là „ưu tú“, các lãnh          tướng và nhất là Bắc Kinh. 
                   Khuôn mặt Luanda thay          đổi nhưng đại đa số dân chúng  thì vẫn sống lầm          than. Trong khi giá thuê một mét vuông văn  phòng          nằm trên đường ven biển lên đến 9000 Dollar mỗi           tháng thì 2/3 số dân sống dưới mức nghèo đói          tuyệt đối một  Dollar mỗi ngày. Trong khi những          căn nhà tại Luanda có giá hàng  triệu Dollar là          chuyện bình thường thì cứ mỗi bốn đứa trẻ lại  có          một đứa sống không đến năm tuổi. Trong khi giới           thống trị nhà nước Angola thu lợi từ tiền vay nợ          đầu tư của  Trung quốc thì người dân lại phải hối          lộ tiền cho bệnh viện một  khi muốn được chữa          trị. Những nghịch lý nêu trên chỉ có thể  xảy ra          tại một đất nước bị cai trị dưới một tập đoàn           chuyên quyền được sự tiếp tay của Thực Dân mà          thôi.
         Việt          Nam học được gì qua bài học Angola?
         Không  phải          là vô tình khi vừa qua, để trả lời lối tuyên           truyền từ Bắc kinh đưa ra „xây dựng quan hệ đối          tác chiến lược”  với từng nước châu Phi, hoặc          „Trung Quốc rất vui khi trở thành  bạn bè tốt,          đối tác tốt, anh em tốt” của các nước châu Phi,           Thabo Mbeki, Tổng Thống Nam Phi trong một dịp          nói chuyện  cùng với sinh viên tại Kapstadt về đề          tài „Trung quốc, người  bạn mới của Phi châu“ tỏ          ý lo ngại về một Trung quốc hùng mạnh  về kinh tế          nhưng lại là mối nguy đáng ngại để Phi châu biến           thành một loại thuộc địa mới, trở thành người          phục vụ cho  người bạn mới, là nơi chuyên cung          cấp nguyên liệu dầu thô, sắt  thép, cà phê          v.v…Phi châu là kho dự trữ nguyên liệu của Trung           quốc. Thabo Mbeki nhấn mạnh „Qua đó khốn nạn          thay, Phi  châu lại càng kém phát triển. Có nguy          cơ, phát triển bang giao  với Trung quốc để rồi          tiếp tục bị lệ thuộc như một loại thuộc  địa.“
         Xét  đến          những hoạt động đầy tham vọng về kinh tế nhằm          thu  hút nguồn nguyên liệu, chiếm lĩnh thị          trường, những mưu mô  nuôi dưỡng tầng lớp lãnh          đạo chuyên quyền tham nhũng, việc đưa  người dân          sang tràn ngập Phi châu nói chung và Angola nói           riêng v.v… người ta không còn ngần ngại để đi          đến kết luận  Trung quốc là một Thực Dân Mới gian          ngoa nguy hiểm.
         Không           riêng tại Angola mà ngay chính Việt Nam chúng ta          cũng  đang trải nghiệm với những ý đồ của tên TDM          này. Chúng ta nên  gọi Trung quốc là gì khi Bắc          Kinh có ý đồ dùng cái lưỡi bò liếm  hết 90% vùng          biển Đông giàu tài nguyên? Phải chăng Trung quốc           không phải là một TDM khi chúng dùng mọi áp lực          từ  ngoại giao đến quân sự, dùng tiền bạc mua          chuộc để hầu chiếm  trọn Hoàng Sa và Trường Sa          của Việt Nam? Ý đồ của Trung quốc là  gì khi đưa          toàn bộ nhân công và gia đình của họ đến sống và           làm việc tại các khu vực khai mỏ và nhất là tại          vùng Cao  nguyên chiến lược? Sống bên cạnh một          TDM gian ngoa như vậy mà  lãnh đạo Hà Nội vẫn một          mực giữ đúng phương châm ngoại giao  „mười sáu          chữ vàng“ do Trung quốc đề ra „Láng giềng hữu          nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng          tới tương lai„ là một chuyện lạ cần nghiên          cứu để biết những khúc mắc, những mưu toan ở          trong chưa được phơi bày.
         Riêng          người dân Việt Nam thấy rõ ràng làm sao có thể          có được một „Láng giềng hữu nghị“  khi          hàng năm người Láng Giềng này ra lệnh cấm ngư          dân  người Việt đánh cá ngay trong vùng biển Việt          Nam, những ai  không tuân lệnh sẽ bị đâm chìm tàu          hoặc bị bắt chuộc tiền như  những tên cướp biển?          Hãy nhìn vào bản đồ thế giới và đọc lại  lịch sử          để thấy mười sáu chữ vàng „Láng giềng hữu          nghị…„   không đáng một xu khi mới đây nhất          Trung quốc chính thức  tuyên bố cùng Mỹ, chúng          xem Biển Đông rộng lớn thuộc vào vùng  „Quan tâm          Chủ chốt“ như Tân Cương, Đài Loan, Tây Tạng.           Điều này cùng nghĩa Biển Đông thuộc chủ quyền          lãnh thổ của  Trung quốc và đây là điều không gì          để tranh cãi. Không thể nào  có được „Láng          giềng hữu nghị“ một khi cao điểm 1.500m  nằm          trong huyện Vị Xuyên thuộc tỉnh Hà Giang, một          nửa  thác Bản Giốc thuộc tỉnh Cao Bằng hoặc Ải          Nam Quan vẫn còn bị  Trung quốc chiếm đoạt.         
         Không thể          nào có được một loại „Hợp tác toàn diện“          một khi „…lúc  mới lập lại quan hệ ngoại giao          (1991), xuất và nhập khẩu giữa  hai nước hầu như          tương đương, nhất là từ những năm đầu của thế  kỷ          này, hàng hóa Trung Quốc ồ ạt tràn vào Việt Nam.           Năm 2008 xuất khẩu của Việt Nam sang Trung Quốc          chỉ bằng 29%  kim ngạch nhập khẩu từ nước này và          riêng nhập siêu với Trung  Quốc chiếm 60% tổng          nhập siêu của Việt Nam, một yếu tố gây bất  ổn          định kinh tế vĩ mô từ nhiều năm nay. Cơ cấu mậu           dịch giữa hai nước cũng đáng quan ngại. Việt Nam          nhập khẩu từ  Trung Quốc chủ yếu là hàng công          nghiệp trong khi xuất khẩu phần  lớn nguyên liệu          thô hoặc sơ chế, riêng than đá và dầu thô  chiếm          42% tổng kim ngạch xuất khẩu sang Trung Quốc           trong năm 2008. Mậu dịch biên giới phát triển          mạnh nhưng chưa  được kiểm soát chặt chẽ, hàng          xuất và nhập lậu còn nhiều nên  nếu các con số          phản ảnh đầy đủ thực trạng có lẽ tình hình còn           đáng quan ngại hơn nữa…“
         Trải  qua          những kinh nghiệm xương máu do Cha Ông để lại,           học được bài học của Phi châu cũng như những sự          kiện hiện đang  xảy ra trước mắt, người dân Việt          Nam khẳng định dù bị bất kỳ  một áp lực nào đi          chăng nữa, không bao giờ chúng ta chấp nhận  „Láng          giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu          dài, hướng tới tương lai„ với một Thực dân          Mới Trung Quốc nham hiểm.
Phương Tôn - Tháng 7.2010
Tranh cãi về tội phạm tình dục ở Trung Quốc
| Ma Yaohai. Ảnh: china.org.cn. | 
Ngoài  đời, Ma Yaohai là giáo sư điện toán hết lòng vì  sinh viên và hiếu thảo  chăm sóc mẹ già. Trong cuộc sống riêng, Ma tổ  chức những cuộc dâm loạn  tập thể và cuối cùng lĩnh án 3 năm rưỡi tù. 
Dưới đây là bài viết của New York Times về những  tranh cãi về tội phạm tình dục ở Trung Quốc.
Giáo  sư Ma, 53 tuổi, đã có một cách sống mà giới chức  Trung Quốc không cho  phép. Trong 6 năm qua, anh ta là thành viên của một  nhóm quan hệ tình  dục tập thể và trao đổi bạn tình. Ma đã tổ chức ít  nhất 18 cuộc hành  lạc tập thể, hầu hết diễn ra trong những phòng khách  sạn hai giường ở  thành phố Nam Kinh, Giang Tô, nơi anh ta sống cùng bà  mẹ già mắc bệnh  mất trí nhớ. 
Ba  năm rưỡi tù là mức án nghiêm khắc mà tòa án Trung  Quốc đưa ra nhằm  trừng phạt Ma với tội danh "gây rối trật tự công cộng".  Giờ đây Ma trở  thành kẻ trao đổi bạn tình nổi tiếng nhất Trung Quốc.  Anh ta cho biết  không chấp nhận bản án và sẽ kháng án với lý do cuộc  sống tình dục là  của riêng anh ta, không vi phạm pháp luật và không gây  hại cho xã hội. 
"Sự riêng tư cần được bảo vệ", luật sư của Ma là Yao  Yong’an nói. 
Vụ  việc của giáo sư Ma - bị bắt từ tháng 8 năm ngoái  và vừa lĩnh án tù  tuần trước - thu hút sự chú ý của dư luận Trung Quốc  không chỉ bởi  những chi tiết ly kỳ. Nó còn đặt ra những câu hỏi về giới  hạn của tự do  tình dục và giới hạn của những chuyện được cho là riêng  tư, trong một  xã hội thay đổi rất nhanh về kinh tế và có sự lấn lướt của  Internet đối  với các giá trị truyền thống. 
Nhiều  động mại dâm tồn tại trá hình một cách sơ sài  dưới dạng những salon  làm tóc hoặc tiệm mát xa; những cửa hàng bán đồ  chơi tình dục ở các  thành phố lớn, thậm chí ở cả nông thôn; tình trạng  quan hệ tình dục  trước hôn nhân là những điều đang phổ biến trong giới  trẻ ở nước này. 
Theo  Li Yinhe, một nhà tình dục học có tiếng ở Trung  Quốc, hiện có hàng  chục nghìn người nước này tham gia việc trao đổi bạn  tình. Trên một  website mang tên "Làng sung sướng", thậm chí còn có một  chatroom dành  riêng cho việc trao đổi. 
Trong  một cuộc phỏng vấn sau khi bị bắt, Ma bảo vệ lối  sống của anh ta. "Hôn  nhân như là nước", anh ta nói. "Nước thì phải  uống. Đổi bạn tình giống  như rượu. Một số người thấy ngon ngay từ lần  nếm đầu tiên, nên cứ uống  tiếp. Nhưng cũng có những người thấy khó chịu  và không bao giờ uống  nữa. Chuyện đó hoàn toàn tự nguyện. Chẳng ai ép  buộc ai". 
Chính  quyền giờ đây không còn kiểm soát chặt chẽ đời  sống riêng của mỗi cá  nhân, nhưng vẫn có những người bị truy tố nếu đi  ngược lại chuẩn mực  đạo đức chung của xã hội. Theo điều luật mà Ma và  những người cùng tham  gia các cuộc hành lạc tập thể bị truy tố, mức án  có thể lên đến 5 năm  tù. 
Người  dùng Internet ở Trung Quốc và thậm chí một số tổ  chức cũng đang tranh  luận về vấn đề này. Các chuyên gia về luật chỉ ra  rằng tòa án quận  Qinhuai - nơi xử Ma - đã mất rất nhiều thời gian để đi  đến phán quyết.  Điều đó có thể cho thấy là họ phải cân nhắc giữa rất  nhiều yếu tố. 
"Chuyện  này đã gây tranh cãi, có nghĩa là người ta  ngày càng nhận thức được  các quyền liên quan đến tình dục", bà Li, người  mới đây đã kiến nghị  đòi bỏ điều luật nói trên, nhận xét. Li hiện là  nghiên cứu viên của  Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc. 
Luật  chống quan hệ tình dục theo nhóm, thường được các  quan tòa diễn giải  là sự quan hệ giữa ba người trở lên, là sự tiếp nối  của một luật chống  "bạo hành" có trước đó, theo bà Li. Luật chống "bạo  hành" này từng được  dùng để xử tử những người ngoại tình những năm 1980.  Luật đã bị hủy bỏ  năm 1997. 
Ma  không nói gì với báo giới sau khi bị tuyên án,  nhưng trong một cuộc  phỏng vấn trước đó, anh ta đã kể về con đường dẫn  tới những cuộc hành  lạc tập thể. Sau hai lần ly hôn, Ma bắt đầu tìm kiếm  bạn gái qua mạng.  Anh ta trao đổi thư từ với một phụ nữ 23 tuổi có nick  là "Phượng Hoàng  mê đắm". Một thời gian sau cô này đến Nam Kinh và nói  với Ma rằng cô  đang đi khắp cả nước để tìm kiếm những người có ý thích  trao đổi bạn  tình. 
Hai  người gặp và kết đôi. Dịp tết năm 2004 họ bắt đầu  thử nghiệm trao đổi  bạn tình lần đầu tiên với một cặp khác ở Giang Tô.  Nhưng Ma không đi  đến cùng trong vụ này được. "Tôi quá căng thẳng", anh  ta kể lại. 
Nhưng  về sau, Ma không còn e ngại nữa. Năm 2007 anh ta  bắt đầu mở một  chatroom để kiếm bạn tình. Số lượng thành viên của diễn  đàn này lên tới  200. 
Cảnh  sát bắt Ma trong một lần đột kích khách sạn ở Nam  Kinh và bắt 5 người  nữa, vì nghi ngờ tham gia dâm loạn tập thể. Ma đã  từ chức giảng viên ở  Đại học Công nghệ Nam Kinh, và sống bằng tiền tiết  kiệm cùng lương hưu  của mẹ. 
"Công  việc ngày càng khó kiếm", anh ta nói trong một  cuộc phỏng vấn báo chí.  "Có lẽ tôi sẽ xin làm phát ngôn viên thương mại  cho những cửa hàng bán  đồ dành cho người lớn". 
Nhiều người Trung Quốc mơ lấy vợ Việt
Cộng  đồng mạng ở Trung Quốc từ lâu lưu truyền lời  đồn rằng phụ nữ Việt Nam  luôn mong ngóng lấy chồng Trung Quốc. Các hãng  môi giới quảng cáo rằng  các cô dâu Việt Nam "ngoan ngoãn và hiền dịu",  và các chàng không tốn  quá nhiều tiền cũng như thời gian để lấy vợ. Báo  China Daily viết bài về hiện tượng nhiều đàn ông nước này bắt đầu theo  xu hướng đi tour tìm vợ ở Việt Nam.
Sau 100 cuộc hẹn hò thất bại với các cô gái Trung Quốc,  Dai Wensheng quyết định đi Việt Nam để tìm người vợ lý tưởng.  | Dai và vợ - Ngân - trong ngày cưới. Ảnh: China Daily. | 
Anh  chàng 43 tuổi người Nam Kinh tìm được ý trung nhân  - Ngân, người Việt  Nam - hồi tháng 8 năm ngoái. "Tôi biết nàng không  giống những phụ nữ  khác. Khi tôi giương ô che cho nàng khỏi nắng gắt,  nàng giành lấy và  che cho tôi", Dai kể lại. 
Họ  cưới nhau chỉ hai tháng sau và Ngân giờ đây đã mang  bầu 1 tháng. Cô  hòa nhập khá nhanh, đã biết một chút tiếng Trung và  thậm chí đã quen  với cái lạnh ở Nam Kinh. 
Từ  tháng 9 năm ngoái, Dai bắt đầu tổ chức các tour hôn  nhân cho những  người như anh. Hơn một nửa những chàng này xuất thân từ  Bắc Kinh hoặc  Thượng Hải. Các chàng đều có ít nhất một tấm bằng cử nhân,  tuổi từ 35  tới 45. Một phần ba trong số đó nắm chức vụ khá lớn trong  các công ty  đa quốc gia. 
Những  chàng rể tiềm năng nói trên được đưa đến Việt  Nam và tham gia các cuộc  hẹn hò chóng vánh với 10 cô gái từ 18 tới 25  tuổi mỗi ngày. Đối tác ở  Việt Nam của Dai chọn các cô có ít nhất trình  độ trung học trở lên. Kết  quả là, họ đã kết duyên cho gần 50 cặp mà họ  mô tả là "trời sinh". 
Trào lưu này vẫn còn khá  mới ở đại lục  dù ở Đài Loan chuyện này đã cũ. Có tới  87.000 phụ nữ Việt lấy chồng  Đài Loan trong khoảng thời gian từ tháng  1/1987 tới tháng 3/2008, theo  kết quả khảo sát trên mạng của Mạng lưới  hôn nhân xuyên biên giới châu  Á. China Daily nhận định khó có  thể xác định số cô dâu Việt ở đại lục vì họ có thể đăng ký kết hôn với  chính quyền một trong hai nước. 
Chuyên  gia về hôn nhân xuyên quốc gia ở Đại học Thượng  Hải Deng Weizhi cho  rằng nguyên nhân của hiện tượng trên một phần là do  vị thế của phụ nữ  Trung Quốc trong xã hội đã tăng lên. Ngoài ra, tỷ lệ  mất cân bằng nam  nữ cũng là một yếu tố đáng kể. Trung Quốc, theo ông,  cũng là một nơi  khá hấp dẫn với phụ nữ Việt vì văn hóa hai nước có nhiều  điểm tương  đồng. "Chính tính cách nhu mì và việc luôn tôn trọng chồng  khiến phụ nữ  Việt Nam có giá", Deng nói thêm. 
Zhou,  quản lý trang web Vietnam Blind Dating, đồng  tình. Anh nói một trong  những động cơ khiến đàn ông Trung Quốc tìm tới  Việt Nam là vì họ "chán  ngấy thái độ cao ngạo" của con gái trong nước.  Zhou, 40 tuổi, cũng tổ  chức các tour hôn nhân tới Việt Nam. Mỗi tháng  anh đưa 3 người tới Việt  Nam và từ chối những anh nào mới ngoài 20 tuổi  vì cho rằng họ chưa  nghiêm túc về hôn nhân. 
| Đám cưới của Đông - người Trung Quốc - và cô dâu Việt Nam - Tiến. Ảnh: China Daily. | 
Dai  Wensheng nảy ra ý định tìm kiếm vợ Việt khi anh  đọc một bài báo nói về  hiện tượng này năm 2008. Hai năm hẹn hò thất bại  cũng là nguyên nhân  khiến anh tìm tới phương nam. "Tôi có cảm giác những  phụ nữ tôi gặp  trước đó chỉ muốn kết hôn vì tiền và địa vị", Dai nói. 
Sau  3 tháng chuẩn bị, Dai lên đường tới Việt Nam vào  tháng 8 năm ngoái.  Anh tường thuật trực tiếp 1 tháng kiếm vợ trên blog  và thu hút được  nhiều sự quan tâm. Phần lớn những người đọc blog bày tỏ ý  muốn theo  chân anh. Một người trong số họ là Zhao, người Bắc Kinh, đã  tìm được vợ  nhờ sự giúp đỡ của Dai. Anh chàng quản lý trang web 39 tuổi  này vốn  rất ngượng ngùng khi đứng cạnh phụ nữ. Viễn cảnh yêu đương của  chàng  cũng không mấy sáng sủa khi anh nghĩ cần thăng tiến trong sự  nghiệp và  kiếm nhiều tiền hơn. 
Zhao  tham gia tour hôn nhân lần đầu vào tháng 2 để  trải nghiệm văn hóa Việt  Nam. Tháng này, anh trở lại và tìm được một cô  gái ưng ý. Họ đang chờ  sự đồng ý của cha mẹ cô. "Phụ nữ Việt Nam có  những tiêu chuẩn hoàn toàn  khác", Zhao nói. "Tất cả những gì họ cần là  một người chồng biết yêu  thương, chân thành và một gia đình hạnh phúc",  Zhao nói. 
Những  anh muốn kiếm vợ sẽ phải trả khoảng 5.100 USD để  tham gia các tour  này. Một số người còn trả thêm để đi tour tìm hiểu  đất nước Việt Nam.  Dai chọn khoảng 10 chàng trong số 100 ứng viên mỗi  tháng. 
Do  50% những chàng rể tương lai đều đã ly hôn, Dai  phỏng vấn để bỏ những  người có ý định không tốt. Dai thường chọn những  người có lương trên  trung bình bởi vì phụ nữ khi tới Trung Quốc thường  phải sống nhờ chồng  do rào cản ngôn ngữ khiến họ khó kiếm việc. Họ cũng  không được hưởng  phúc lợi xã hội trong 5 năm đầu tiên. 
Dù  nhiều cặp yêu từ cái nhìn đầu tiên, việc giành được  tình cảm của cha  mẹ nàng không dễ dàng. Nhiều anh phải trở lại Việt Nam  tới hai, ba lần  để cưới vợ. May mắn cho Dai, vợ anh rất muốn lấy chồng  Trung Quốc vì  anh rể của cô là người Hong Kong và Đài Loan và họ đều là  những anh  chồng tốt.
Dai  - cũng sở hữu một công ty truyền thông - thường tổ  chức các cuộc gặp  gỡ cho những cô dâu Việt ở Thượng Hải. Anh cũng mở  một diễn đàn trên  mạng cho các anh chồng để bàn luận về chuyện gia đình,  ví dụ như quốc  tịch cho con. 
Dai  đã đăng thông tin cho tour tháng sau tới Việt Nam.  "Tôi rất hài lòng  khi giúp nhiều người gặp được nhau", anh nói, song  cũng cảnh báo các  ứng viên nhớ rằng những thứ như rào cản ngôn ngữ, khác  biệt văn hóa có  thể gây cản trở cho cuộc sống của họ sau này. 
No comments:
Post a Comment