Theo dấu lịch sử để khám phá những biểu tượng cổ xưa huyền bí của đất nước Ai Cập. 
 
Được  mô tả trong các văn bản xưa như là “ Lời của  thần linh”, các biểu  tượng này được sử dụng thường xuyên trong các lễ  nghi tôn giáo và phép  thuật ở Ai Cập. Mỗi biểu tượng đều mang một ý  nghĩa riêng biệt, đặc  trưng cho văn hóa tín ngưỡng của người Ai Cập, làm  giàu thêm cho bản  sắc văn hóa dân tộc của đất nước giàu truyền thống  này.
Ankh
Biểu tượng của cuộc sống vĩnh cửu
Ankh là chữ tượng hình Ai Cập có nghĩa là "cuộc sống".    Chỉ có các Pharaoh, Hoàng hậu và các vị thần mới được phép mang biểu   tượng này vì nó được tin là sẽ đem lại sức mạnh cho người cầm nó có thể   ban hay tước đoạt sinh mệnh từ những người khác. 
Nó  còn được coi như là “chìa khóa của sự sống” do  chính hình dạng giống  như chiếc chìa khóa của nó đã tạo nên niềm tin nó  có thể mở khóa “cửa  địa ngục”. Ankh cũng gợi lên hình ảnh của mặt trời  mọc nơi đường chân  trời, biểu thị cho sự tái sinh mỗi ngày.
Từ  thời đại Middle Kingdom (1986 – 1759 BC), từ  ankh còn được dùng để chỉ  gương và thú vị là chiếc gương cũng được tạo  ra dưới hình dạng của  biểu tượng này.
Nó  cũng là cảm hứng để tạo nên biểu tượng tượng  trưng của vị thần Vệ Nữ   của Hy Lạp, về sau được sử dụng rộng rãi như là  biểu tượng của sao Kim,  giới nữ hay kí hiệu của đồng.
Sau  này khi Thiên chúa giáo ra đời, nó được Giáo  hội cơ đốc Ai cập sử dụng  làm biểu tượng như một dạng đặc biệt của hình  tượng cây thánh giá.
Con mắt của Horus
Biểu tượng của trí tuệ, sự bảo vệ và sức khỏe 
Có  hình dáng trông giống như mắt của một chú chim  ưng, biểu tượng này  cũng được gọi là mắt của Ra. Horus, còn được gọi là  thần mặt trời Ra,  là một một vị thần mình người đầu chim ưng trong thế  giới Ai Cập cổ  đại.
Ông là vị  thần đại diện cho sức khỏe, sự sống và  tái sinh. Horus là con trai của  Osiris và Isis. Mắt phải của ông là màu  trắng, đại diện cho mặt trời,  và mắt trái của ông là màu đen, đại diện  cho mặt trăng.
Theo  truyền thuyết Ai Cập, Seth, anh trai của  Horus, đã giết hại thần  Osiris. Horus đã chiến đấu với Seth để trả thù  cho cái chết của người  cha và bị mất mắt trái của ông trong cuộc  chiến.Thoth, vị thần của phép  thuật và mặt trăng, đã sử dụng quyền năng  của mình để khôi phục lại  con mắt của Horus.
Khi đưa con mắt này ra trước Osiris, Osiris đã được tái sinh trở lại. Con mắt của Horus, cũng được gọi là "Oudjat", tượng trưng cho sự bảo vệ chống lại cái ác và đem đến trí tuệ, sự uyên bác.
Ngày nay, chúng ta thấy có một biểu tượng tương tự trên các đơn thuốc, Rx, chính là có nguồn gốc từ biểu tượng này.
Vào  thế kỉ thứ 2, Galen đã vay mượn biểu tượng  huyền bí từ trong truyền  thuyết của người Ai Cập và sử dụng nó để gây ấn  tượng với những bệnh  nhân của mình. Sau đó dần dần phát triển thành kí  hiệu Rx ngày nay dành  cho các toa thuốc. Nó mang ý nghĩa tượng trưng cho  sự hồi phục và tính  thống nhất.
Lông vũ của Maat
Biểu tượng của chân lý, đạo đức, cán cân công lý 
Chiếc  lông vũ được coi là vật tượng trưng của nữ  thần Maat. Trái tim của  người chết sẽ được đem ra cân để so với lông vũ  của thần Matt trong  Ngày phán xét cuối cùng.
Nếu  đó là trái tim của một người thật thà, thì nó  sẽ bằng trọng lượng với  chiếc lông vũ và người đó sẽ được phép vào Vương  quốc của Osiris. Còn  nếu trái tim đó chất đầy với tội lỗi thì nó sẽ  nặng hơn chiếc lông vũ  và người đó sẽ bị đem đi làm mồi cho loài quái  vật Ammut.  
Phiên tòa Maat
 Mỗi biểu tượng lại là một câu chuyện thần bí đằng sau. 
 
Móc và néo
Biểu tượng của sức mạnh và quyền lực hoàng gia
Móc  và néo thường đi với nhau như một cặp, được sử  dụng phổ biến từ triều  đại Middle Kingdom, là vật tượng trưng được sử  dụng giống như quyền  trượng khẳng định sức mạnh và quyền lực của nhà  vua. Cặp đôi này có  nguồn gốc từ vị thần nông nghiệp cổ đại của Ai Cập,  Anedjti. Ông được  miêu tả đội chiếc vương miện có gắn 2 chiếc lông vũ và  tay cầm chiếc  móc và néo đặc trưng.
Về  sau, Anedjti đồng hóa làm một với Osiris và mọi  đặc trưng trong nhân  dạng của vị thần này cũng được chuyển giao sang  thần Osiris.
Thần Osiris
Chiếc  móc được cầm bên tay trái còn chiếc néo được  cầm bên tay phải. Chiếc  móc (heq) tượng trưng cho tính âm hay “quyền lực  về mặt tinh thần” của  một Pharaoh, khẳng định vai trò như là người bảo  vệ của dân hay là  “shepherd”- Chúa trời chịu trách nhiệm lãnh đạo, chăm  lo cho những “con  chiên” của mình. Chiếc néo (nekhakha) tượng trưng cho  tính dương và  khía cạnh về quyền lực hữu hình vì Pharaoh là người trần  nhưng đại diện  cho tất cả các vị thần cai quản 3 cõi : siêu hình, vũ trụ  và trái đất.  Nó cũng đại diện cho người nông dân – người tạo ra lương  thực và coi  sóc mọi sự sống trên đồng ruộng (chiếc néo được sử dụng như  dụng cụ đập  lúa của người nông dân trong thời Ai Cập cổ xưa). 
Thông  điệp của nó như là một lời nhắc nhở một người  lãnh đạo có tài năng  thực sự phải biết kết hợp kỷ luật với trí tuệ và  sự hiểu biết, phải có  lòng nhân từ để hòa dịu công lý và đưa ra những  phán quyết đúng đắn  nhất.
Tư  thế cầm của chúng cũng mang những ý nghĩa khác  nhau. Thời xa xưa, tư  thế bắt chéo hai cánh tay vào nhau trước ngực là  biểu thị cái chết và  người chết thường được chôn theo tư thế này.
Tuy  nhiên, cũng với tư thế này và với hai chiếc móc  và néo được bắt chéo  với nhau thì lại mang nghĩa là sự hồi sinh như  trong các bức hình ta  thường thấy ở quan tài của vua Tutankhamun. Còn  khi cầm thẳng chúng ở  trước mặt thì mang nghĩa là sự phán xét, hay được  miêu tả gắn liền với  thần Anubis, vị thần Cõi âm và là người phán xét  trong phiên tòa Maat.
Người  ta cho rằng kí tự X có nguồn gốc chính từ  hình ảnh hai chiếc néo và  chiếc móc bắt chéo với nhau và đó là biểu  tượng của cái chết và sự tái  sinh. Trong nguyên gốc, từ “ex” vốn là  tượng trưng cho chữ X mang nghĩa  là đã chết, khi người ta nói ex-husband  nghĩa là để ám chỉ người chồng  đã mất.
Bọ hung
Biểu tượng của sức mạnh, sáng tạo và sự biến đổi 
Bọ  hung là đại diện cho thần mặt trời Khepri liên  quan đến sự hồi sinh.  Loài bọ hung thường đẻ trứng trong phân các loài  vật khác, cuộn tròn  chúng lại như viên bi và lăn vào trong lỗ, là sự  khởi đầu trong vòng  đời của một chú bọ hung con. Người Ai Cập ví tập  tính này giống như sự  chuyển động của “ quả bóng” mặt trời lăn trên bầu  trời và sự tái sinh  hàng ngày của nó.
Những  người Ai Cập cổ đại tin rằng một con bọ hung  bay trên bầu trời mỗi  buổi sáng sẽ gọi mặt trời lên. Con bọ hung vì thế  là biểu tượng của mặt  trời mọc, được sử dụng để bảo vệ khỏi quỷ dữ, nó  còn là biểu tượng của  sự tái sinh, sáng tạo, sự biến đổi, đem lại sức  mạnh cho người đeo nó.
Bọ  hung cánh lớn và bọ hung hình trái tim được coi  là loài côn trùng may  mắn và được đặt trên các xác ướp để bảo vệ họ  chống lại ma quỷ. Khi  Pharaoh Amenhotep III băng hà, hàng trăm vật kỉ  niệm có hình bọ hung đã  được làm để ghi dấu những cột mốc sự kiện trong  cuộc đời của ông.
Hoa sen
Biểu tượng của Mặt trời, sự thanh cao, sức sáng tạo và sự tái sinh 
Ai  Cập có hai giống hoa sen bản  địa sinh trưởng là loại sen trắng và sen  xanh, sau này có thêm loại sen  hồng được du nhập từ Ba Tư. Cả ba loại  sen này đều được miêu tả trong  nghệ thuật Ai cập nhưng giống sen xanh  được sử dụng rộng rãi và phổ biến  nhất.
Theo  thuyết sáng tạo của người Ai  Cập, trong buổi sơ khai, có một bông hoa  sen khổng lồ mọc lên trên đại  dương của sự hỗn mang. Từ bông sen đó,  mặt trời ló dạng lần đầu tiên  trên Trái đất. 
Búp  sen vàng trong bông sen xanh  làm người Ai cập liên tưởng đến Mặt trời  mọc lên từ nơi mặt biển nguyên  sơn như trong truyền thuyết về sự ra đời  của vạn vật. Vào buổi đêm, bông  hoa cụp cánh và chìm dưới mặt nước để  rồi đến bình minh, nó lại nở bung  rực rỡ. 
 Nền văn minh Ai Cập cổ đại với những câu chuyện kỳ bí luôn là “thỏi nam châm” có sức hút mãnh liệt với con người... 
Có  thể nói, kim tự tháp là một  trong những công trình vĩ đại mà đến nay,  khoa học hiện đại vẫn chưa lý  giải hết được quá trình xây dựng nó. Đó  là chưa kể đến những truyền  thuyết xung quanh lăng mộ của các  Pha-ra-ông bí ẩn luôn gắn liền với các  kim tự tháp.
Để giải mã được một phần những bí ẩn của nền văn minh Ai Cập cổ, chúng mình sẽ “đột nhập” kim tự tháp thử một phen nhé!
Kim tự tháp là lăng mộ của các Pha-ra-ông được cho là nơi chôn giấu của cải, vật dụng khi còn sống của Pha-ra-ông. Đối   với những tên trộm sa mạc, nơi đây chẳng khác gì mỏ vàng. Vì vậy, để   bảo vệ sự yên bình cho Pha-ra-ông cũng như an toàn cho số của cải chôn   theo, dưới thời vua Tutankhamun, các Pha-ra-ông thường được chôn sâu   dưới lòng đất.
Người  Ai Cập cổ có niềm tin mạnh  mẽ về cuộc sống vĩnh hằng sau khi chết.  Thậm chí, họ còn cho rằng đó mới  là lúc bắt đầu cuộc sống thực sự của  một con người. Vì vậy, các lăng mộ  thường được chôn theo mọi thứ của  Pha-ra-ông lúc còn sống để ngài có  thể tiếp tục sống cuộc sống mới ở  kiếp sau. Không kể vàng bạc, trang  sức… họ đem chôn mọi vật dụng dùng  hàng ngày của ngài, thậm chí là cả  một cái… bô! Có thể, chú mèo của  Pha-ra-ông cũng sẽ được ướp xác để tiếp  tục bầu bạn với chủ nhân của  mình dưới suối vàng.
Hầm mộ của nhà vua luôn là kho tàng đối với bọn đào mộ trộm.
Các  Pha-ra-ông còn được chôn cùng  nhiều hình nộm đầy tớ trong lăng mộ của  mình. Các quan tư tế cho rằng  các hình nộm này sẽ phục vụ Pha-ra-ông ở  kiếp sau. Nhưng riêng những vị  Pha-ra-ông chết trẻ, họ sẽ được chôn  cùng người sống. Đó là những người  đầy tớ bị “đánh vào đầu” để “đi theo  nhà vua”. Người Ai Cập cổ cho rằng  đó là minh chứng của sự trung  thành.
Công nghệ hiện đại đã mô phỏng được khuôn mặt vua Tut dựa trên xác ướp của ngài.
Một  số người tin rằng vị  Pha-ra-ông trẻ Tutankhamun đã bị sát hại bởi  chính bác ruột của mình -  Ay - người mà sau này đã lên ngai vàng thay  ngài. Nhưng thực tế thì  không phải vậy. Các nhà khoa học đã phát hiện  ra nhiều thương tổn đằng  sau gáy của xác ướp Pha-ra-ông Tut (tên gọi  khác của Tutankhamun). Họ  đặt ra giả thuyết có khả năng ngài đã gặp tai  nạn trong một chuyến đi  săn. 
Nhưng  đến năm 2005, với công nghệ  chụp X-Quang CT hiện đại, đội nghiên cứu  đã phát hiện ra ngài từng bị  gãy chân và đây chính là nguyên nhân dẫn  đến cái chết đầy tranh cãi của  vị Pha-ra-ông trẻ tuổi. Thông thường,  một người khó lòng "từ giã cõi  đời" chỉ vì chiếc chân gẫy của mình  nhưng dưới "bàn tay" của bệnh sốt  rét, đây sẽ là một câu chuyện khác.  Theo kết quả xét nghiệm ADN từ mẫu  các xác ướp có trong lăng mộ,  Pha-ra-ông Tut đã nhiễm vi-rút sốt rét và  khiến chuyện gãy chân của  ngài trở thành mối hiểm họa thực sự, có ảnh  hưởng trực tiếp đến mạng  sống.
Chiếc mặt nạ bằng vàng nặng 11 kg nổi tiếng của vị Pha-ra-ông trẻ tuổi.

Ngay cả quan tài của Pha-ra-ông cũng được làm bằng vàng. Quả thực đây là một kiệt tác nghệ thuật được chạm trổ rất tinh xảo.

Hình ảnh các nhà khảo cổ học khi tìm thấy xác ướp Pha-ra-ông Tut.
Vào  những năm 1800, nhiều người  tin rằng các kim tự tháp chứa đựng một sức  mạnh vô hình nào đó khi nó có  thể bảo quản, gìn giữ xác của Pha-ra-ông  nguyên vẹn hay thậm chí có thể  làm sắc lại lưỡi dao đã cùn.
Các   kim tự tháp thường được ví như những chiếc máy tính làm từ đá, đài   thiên văn thời cổ đại dành cho các nhà thiên văn học và chiêm tinh học.   Đứng trên kim tự tháp, người Ai Cập cổ có thể tính tương đối chính xác   chu kỳ của một ngôi sao, từ đó suy ra thời gian của các vụ mùa, thời   gian hoàn thành các công trình xây dựng lớn...
Đối   với người Ai Cập cổ, hình ảnh kim tự tháp còn biểu trưng cho quyền lực   tuyệt đối của nhà vua và cũng là cách nhà vua đến với thần Ra (Thần  Mặt  Trời - vị thần quan trọng nhất trong tín ngưỡng Ai Cập cổ đại) sau  khi  qua đời. Điều này giống như việc quan niệm "lên thiên đường" của  đạo  Thiên Chúa.
Các  kiến trúc sư của vua Napoleon  (Pháp) từng nói rằng, nếu sử dụng khối  lượng đá dùng để xây nên kim tự  tháp lớn Giza thì họ có thể xây dựng  được một bức tường vòng quanh nước  Pháp.
Vua  Napoleon đã từng đi vào kim  tự tháp Ai Cập. Lúc trở ra, người ta trông  thấy sắc mặt ông vô cùng nhợt  nhạt, đi đứng cũng không vững. Mặc dù  Napoleon từ chối nói về điều này  nhưng theo một số người thì có thể ông  đã nhìn thấy trước tương lai của  mình.
Napoleon từng có chuyến "du hành" vào kim tự tháp.
Những  người Hy Lạp cổ cho rằng  các kim tự tháp được xây dựng trong khoảng  thời gian trên 10 năm với sự  góp sức của 10.000 nô lệ. Tất cả số nô lệ  này đều bị đối xử rất tàn tệ.  Nhưng thực tế thì không phải vậy. Chúng  được xây dựng bởi 25.000 người  đàn ông hay thậm chí là hơn cả thế.  Những người này được đối xử rất tốt.  Họ được cung cấp thịt bò và nước  uống, và mỗi người chỉ bị buộc phục vụ  cho việc xây kim tự tháp trong 5  năm. Đối với một số người, việc tham  gia xây kim tự tháp là cả một sự  tự hào to lớn.
Bên trong kim tự tháp là dày đặc các cơ quan, mật thất với đường đi lắt léo cùng nhiều cạm bẫy.
Ảnh mô phỏng việc xây dựng kim tự tháp của các nô lệ thời đó. 
 




  Sau nghi án nữ hoàng Cleopatra không xinh đẹp, hãy cùng chúng tớ đi  tiếp  cuộc hành trình tìm kiếm lời giải về bí ẩn ở Ai Cập cổ đại nhé! 
Nội thất kim tự tháp
Trong  các bản miêu tả bằng chữ tượng  hình, nội thất kim tự tháp được khắc  họa khá nhiều qua các ký hiệu về  ngai vàng hay nhiều món đồ vật trang  trí; đặc biệt là bên trong khu mộ  cổ và cung điện.
Nhưng trên thực tế, trong các kim tự tháp lại không trang hoàng lộng lẫy đến vậy. Cho đến nay, kim tự tháp Giza qua khảo cứu được cho là trống rỗng.
Nhưng trên thực tế, trong các kim tự tháp lại không trang hoàng lộng lẫy đến vậy. Cho đến nay, kim tự tháp Giza qua khảo cứu được cho là trống rỗng.
Ngoài  ra, không phải toàn bộ khu kim tự  tháp đều là đá vôi màu tự nhiên 4000  năm như nhận định, mà nhiều đoạn,  như các trụ cột - được sơn màu đỏ  hoặc trắng. Những gam màu cơ bản hay  những chữ viết ẩn vẫn còn nguyên  vẹn trên các cổ vật, kỳ quan này.
Các Pha-ra-ông chôn cất cùng người hầu?
Hai  Pha-ra-ông của triều đại Ai Cập đầu  tiên được biết tới là sau khi  chết, có người được chôn vùi cùng họ. Bởi  vậy, giả định này mang tới bí  ẩn về sự giết hại người hầu để đi theo  hầu hạ Pha-ra-ông. 
Các tượng Shabtis được chôn cất cùng Pha-ra-ông.
Nhưng  các Pha-ra-ông sau đó nhận ra  người hầu được sống có giá trị hơn nhiều  so với chết đi. Vì vậy, họ đã  lệnh sau khi chết sẽ chôn cất cùng các  “shabtis” - những bức tượng theo  họ sang thế giới bên kia.
Nô lệ xây dựng nên Kim tự tháp?
Quan  điểm nô lệ xây dựng nên công trình  vĩ đại này được phổ biến rộng rãi  bởi báo cáo của nhà sử học Hy Lạp  Herodotus từ thế kỷ thứ 5 trước Công  Nguyên. Điều đó là không chính xác  vì các nhà khảo cổ đã tìm ra những  hài cốt của những người thợ được chôn  cất trong các kim tự tháp bên  cạnh kim tự tháp Giza. Được chôn cất bên  cạnh những vị Pha-ra-ông không  bao giờ là vinh dự của các nô lệ thời đó.
Khu kim tự tháp Giza - lăng mộ của các Pha-ra-ông.
Ngoài  ra, số lượng lớn xương gia súc,  chủ yếu là bò được khai quật ở gần kim  tự tháp Giza, đó là món ăn chính  của các thợ xây dựng. Việc xây dựng  này đòi hỏi tay nghề, kỹ năng và  chuyên môn cao nên không thể do nô lệ  tạo dựng nhưng cũng không thể  không kể đến công sức vận chuyển khối  lượng lớn nguyên liệu xây dựng  không nhỏ của họ. 
Tóm lại, những người thợ xây có tay nghề mới là lực lượng chính, chứ không phải nô lệ.
Lời nguyền của các Pha-ra-ông
Những  lời bùa chú trên bia mộ Ai Cập cổ  khiến người ta sợ hãi nhất: "Bất cứ  người nào đến quấy nhiễu sự yên ổn  của Pha-ra-ông, thì cánh cửa tử thần  sẽ giáng xuống đầu người đó". Nhiều  lời bùa chú tựa như thần thoại đó,  đã cảnh cáo trước cho những kẻ tham  lam đời sau muốn nhòm ngó báu vật  vô giá trong mộ và đề phòng việc đào  trộm mộ.
Một bức tượng Pha-ra-ông.
Rất  nhiều nhà khảo cổ từng khai quật  lên những cổ vật, châu báu… trong khu  lăng mộ rồi sau đó đột nhiên chết  vì nhiễm độc, bệnh tật hay côn trùng  cắn đốt... 
 
Pha-ra-ông Menes được cho là vị vua sáng lập ra Vương triều Ai Cập đầu tiên, cách đây khoảng 3.100 năm TCN. Tuy vậy, theo một số ghi chép lịch sử, Pha-ra-ông Menes có thể là một vị vua được hư cấu trong thần thoại giống như Romulus và Remus, cặp song sinh sáng lập ra nền văn minh La Mã cổ đại.

Tượng đá miêu tả chân dung Pha-ra-ông Menes.
Truyền thuyết Ai Cập cổ cho rằng Pha-ra-ông Menes là người đã hợp nhất vùng Thượng và Hạ Ai Cập thành một vương quốc, trở thành người đầu tiên trị vì đất nước. Vị Pha-ra-ông này từng được nhắc đến dưới nhiều cái tên khác nhau (Min, Meni…) trong những ghi chép lịch sử của các nền văn minh Hy Lạp cổ đại hay thậm chí là các vương triều Ai Cập cổ.

Di tích thành cổ Memphis cùng tượng nhân sư mang mặt vị Pha-ra-ông này.
Ông là người cho xây thành Memphis (Ai Cập) - ngôi thành lớn nhất thế giới thời đó, rồi lấy đây làm kinh đô. Theo truyền thuyết, sau khi trị vì vương quốc được 62 năm, Menes bị… hà mã giết chết trong một tai nạn.

2. Pha-ra-ông Tutankhamun (thường gọi là vua Tut)
Có lẽ, vị vua nổi tiếng nhất trong các triều đại Ai Cập cổ không ai khác chính là Pha-ra-ông Tutankhamun, hay còn được gọi là vua Tut. Theo nhiều nghiên cứu, ông được cho là vị vua thứ 12 trị vì triều đại Ai Cập thứ 18. Bằng nhiều phép tính khác nhau, các nhà khoa học cho rằng Pha-ra-ông Tutankhamun trị vì Ai Cập từ năm 1334 – 1325 TCN.
 
Pha-ra-ông Tutankhamun qua đời khi còn rất trẻ (18 tuổi). Cái chết bí ẩn của vua trẻ này đã khiến cả thế giới quan tâm khi lăng mộ của ông lần đầu tiên được phát hiện vào năm 1922. Sau khi vua Tut qua đời, quan đại thần Ay (vốn là bác ruột của nhà vua) lên ngôi, trở thành vị Pha-ra-ông cuối cùng của vương triều thứ 18.

Rất nhiều giả thiết về cái chết của vị vua này được đưa ra và hầu hết đều nghiêng về một vụ ám sát. Trong nỗ lực hóa giải bí ẩn, các nhà khoa học đã chụp cắt lớp xác ướp 3.000 năm của vị vua Ai Cập cổ đại. Họ tìm ra mảnh xương gãy trên sọ của ông nhưng cho rằng vết nứt trên xương xuất hiện có thể do ông bị ngã hoặc một tai nạn trong quá trình ướp xác. Cho đến năm 2005, bằng kỹ thuật Y khoa hiện đại, người ta đã tìm ra nguyên nhân cái chết của Pha-ra-ông Tutankhamun: Bệnh sốt rét.

Đội nghiên cứu phát hiện ra ngài từng bị gãy chân và đây chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết đầy tranh cãi của vị Pha-ra-ông trẻ tuổi. Thông thường, một người khó lòng "từ giã cõi đời" chỉ vì chiếc chân gẫy của mình nhưng dưới "bàn tay" của bệnh sốt rét, đây sẽ là một câu chuyện khác. Theo kết quả xét nghiệm ADN từ mẫu các xác ướp có trong lăng mộ, vua Tut đã nhiễm vi-rút sốt rét và khiến chuyện gãy chân của ngài trở thành mối hiểm họa thực sự, ảnh hưởng trực tiếp đến mạng sống.

Tương truyền, sau khi qua đời, vua Tut được chôn cùng rất nhiều của cải, vàng bạc châu báu. Chính vì vậy mà lăng mộ của vị Pha-ra-ông này luôn là mục tiêu được bọn đào trộm mộ ưu tiên.
Lăng mộ vua Tut nổi tiếng vì các lời nguyền và những cái chết xoay quanh nó. Theo ghi chép, trong khi khám phá mộ Pha-ra-ông Tutankhamun, Huân tước Carnarvon đã thấy một dòng chữ: “Cái chết sẽ nhanh chóng đến với ngươi nếu dám xâm phạm sự thanh bình của Hoàng đế...”. Bất chấp lời cảnh báo, các nhà khảo cổ vẫn tiến hành công việc của mình. Hậu quả là ngay sau cuộc khai quật, nhà khảo cổ Carnarvon đã qua đời. Người ta lập tức cho rằng ông là một nạn nhân của lời nguyền.

Sau này, “lời nguyền” còn đeo bám rất nhiều người có liên quan đến cuộc khai quật như cậu em cùng cha khác mẹ của Huân tước Carnarvon, nữ hộ lý của ông, nhà tỷ phú Mỹ từng vào thăm hầm mộ, người thợ chụp ảnh và bác sĩ trực tiếp khám nghiệm xác ước, vợ Huân tước – bà Almina… Tuy nhiên, dưới góc nhìn của khoa học, các nhà nghiên cứu đã tìm ra nguyên nhân thực sự của những cái chết này: Họ đã hít phải khí độc trong hầm mộ cũng như các vi khuẩn độc hại có trên xác ướp. Thực tế, với sự thiếu hiểu biết, người dân Ai Cập đã thêu dệt nên các “lời nguyền độc đoán của Pha-ra-ông”.

3. Pha-ra-ông Ramesses II
Pha-ra-ông Ramesses II, hay còn được biết đến với tên Ramesses Đại đế, Ramses II hay Ozymandias theo nguồn tiếng Hy Lạp, được ghi nhận là một trong những vị vua vĩ đại, quyền lực và được ca tụng nhiều nhất trong lịch sử Ai Cập cổ. Các nhà văn người Hy Lạp cổ đại như Herodotus cho rằng những thành công của ông dẫn tới huyền thoại về Sesostris (Pha-ra-ông với tài cầm quân vĩ đại, hiện chưa được xác định rõ là vua Ramesses II hay Seti I). Những người thừa kế vua Ramesses II, cũng như nhiều người Ai Cập cổ sau này, gọi ngài là "Ông tổ vĩ đại", người cha của quốc gia.

Tượng đá Pha-ra-ông Ramesses II.
Pha-ra-ông   Ramesses II được sinh vào khoảng năm 1303 TCN. Ở tuổi 14, ông được vua   cha Seti I chọn làm thái tử kế vị. Theo nhiều tài liệu, Ramesses Đại  đế  lên ngôi vua khi mới ngoài 20 tuổi, cai trị Ai Cập từ 1279 TCN –  1213  TCN (tổng cộng khoảng 66 năm 2 tháng theo Manetho). Ông là một  trong  những nhân vật thời xưa duy nhất được tin là sống đến 99 tuổi.  Tuy  nhiên, theo nhiều nhà khảo cổ, giả thiết ông qua đời khi ở tuổi 90  hoặc  91 thì hợp lí hơn.

Hình ảnh oai vệ của Ramesses trên cỗ xe ngựa.
Sau khi qua đời, Pha-ra-ông Ramesses được chôn tại “Thung lũng các vị vua”. Thi hài ông sau này đã được đưa tới nhà xác Hoàng gia, nơi nó được tìm thấy năm 1881, và hiện nay là tại bảo tàng Ai Cập ở Cairo.

Tượng Ramesses II trước cửa đền thờ Abu Simbel.
 Tìm hiểu sự bí ẩn về vị vua bị... hà mã giết chết, lời nguyền trong lăng mộ của vị vua 18 tuổi và "Ông tổ vĩ đại" của Ai Cập. 
Các  Pha-ra-ông Ai Cập cổ đại được coi  như hiện thân của các vị thần, nắm  trong tay quyền sinh tử của mọi  người. Xuyên suốt 3.000 năm lịch sử của  Ai Cập cổ đại, đã có khoảng 170  Pha-ra-ông lên ngôi và cai trị đất  nước. Ngai vàng của các triều đại Ai  Cập chủ yếu là “cha truyền con  nối”, nhưng trong nhiều trường hợp,  truyền thống này bị gián đoạn bởi  những âm mưu ám sát, cướp ngôi.
Các Pha-ra-ông thường kết hôn với con gái, cháu gái hoặc chị em của mình vì họ cho rằng đó là cách duy nhất để duy trì “dòng máu hoàng gia”. Tuy nhiên, chính điều này đã tạo ra sự phức tạp trong lịch sử Ai Cập cổ đại; chưa kể là nếu nhìn nhận ở góc độ khoa học, việc làm trên sẽ gây ra hiện tượng thoái hóa giống do giao phối cận huyết.
1. Pha-ra-ông Menes
Các Pha-ra-ông thường kết hôn với con gái, cháu gái hoặc chị em của mình vì họ cho rằng đó là cách duy nhất để duy trì “dòng máu hoàng gia”. Tuy nhiên, chính điều này đã tạo ra sự phức tạp trong lịch sử Ai Cập cổ đại; chưa kể là nếu nhìn nhận ở góc độ khoa học, việc làm trên sẽ gây ra hiện tượng thoái hóa giống do giao phối cận huyết.
1. Pha-ra-ông Menes
Pha-ra-ông Menes được cho là vị vua sáng lập ra Vương triều Ai Cập đầu tiên, cách đây khoảng 3.100 năm TCN. Tuy vậy, theo một số ghi chép lịch sử, Pha-ra-ông Menes có thể là một vị vua được hư cấu trong thần thoại giống như Romulus và Remus, cặp song sinh sáng lập ra nền văn minh La Mã cổ đại.
Tượng đá miêu tả chân dung Pha-ra-ông Menes.
Truyền thuyết Ai Cập cổ cho rằng Pha-ra-ông Menes là người đã hợp nhất vùng Thượng và Hạ Ai Cập thành một vương quốc, trở thành người đầu tiên trị vì đất nước. Vị Pha-ra-ông này từng được nhắc đến dưới nhiều cái tên khác nhau (Min, Meni…) trong những ghi chép lịch sử của các nền văn minh Hy Lạp cổ đại hay thậm chí là các vương triều Ai Cập cổ.
Di tích thành cổ Memphis cùng tượng nhân sư mang mặt vị Pha-ra-ông này.
Ông là người cho xây thành Memphis (Ai Cập) - ngôi thành lớn nhất thế giới thời đó, rồi lấy đây làm kinh đô. Theo truyền thuyết, sau khi trị vì vương quốc được 62 năm, Menes bị… hà mã giết chết trong một tai nạn.
Có lẽ, vị vua nổi tiếng nhất trong các triều đại Ai Cập cổ không ai khác chính là Pha-ra-ông Tutankhamun, hay còn được gọi là vua Tut. Theo nhiều nghiên cứu, ông được cho là vị vua thứ 12 trị vì triều đại Ai Cập thứ 18. Bằng nhiều phép tính khác nhau, các nhà khoa học cho rằng Pha-ra-ông Tutankhamun trị vì Ai Cập từ năm 1334 – 1325 TCN.
Pha-ra-ông Tutankhamun qua đời khi còn rất trẻ (18 tuổi). Cái chết bí ẩn của vua trẻ này đã khiến cả thế giới quan tâm khi lăng mộ của ông lần đầu tiên được phát hiện vào năm 1922. Sau khi vua Tut qua đời, quan đại thần Ay (vốn là bác ruột của nhà vua) lên ngôi, trở thành vị Pha-ra-ông cuối cùng của vương triều thứ 18.
Rất nhiều giả thiết về cái chết của vị vua này được đưa ra và hầu hết đều nghiêng về một vụ ám sát. Trong nỗ lực hóa giải bí ẩn, các nhà khoa học đã chụp cắt lớp xác ướp 3.000 năm của vị vua Ai Cập cổ đại. Họ tìm ra mảnh xương gãy trên sọ của ông nhưng cho rằng vết nứt trên xương xuất hiện có thể do ông bị ngã hoặc một tai nạn trong quá trình ướp xác. Cho đến năm 2005, bằng kỹ thuật Y khoa hiện đại, người ta đã tìm ra nguyên nhân cái chết của Pha-ra-ông Tutankhamun: Bệnh sốt rét.
Đội nghiên cứu phát hiện ra ngài từng bị gãy chân và đây chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết đầy tranh cãi của vị Pha-ra-ông trẻ tuổi. Thông thường, một người khó lòng "từ giã cõi đời" chỉ vì chiếc chân gẫy của mình nhưng dưới "bàn tay" của bệnh sốt rét, đây sẽ là một câu chuyện khác. Theo kết quả xét nghiệm ADN từ mẫu các xác ướp có trong lăng mộ, vua Tut đã nhiễm vi-rút sốt rét và khiến chuyện gãy chân của ngài trở thành mối hiểm họa thực sự, ảnh hưởng trực tiếp đến mạng sống.
Tương truyền, sau khi qua đời, vua Tut được chôn cùng rất nhiều của cải, vàng bạc châu báu. Chính vì vậy mà lăng mộ của vị Pha-ra-ông này luôn là mục tiêu được bọn đào trộm mộ ưu tiên.
Lăng mộ vua Tut nổi tiếng vì các lời nguyền và những cái chết xoay quanh nó. Theo ghi chép, trong khi khám phá mộ Pha-ra-ông Tutankhamun, Huân tước Carnarvon đã thấy một dòng chữ: “Cái chết sẽ nhanh chóng đến với ngươi nếu dám xâm phạm sự thanh bình của Hoàng đế...”. Bất chấp lời cảnh báo, các nhà khảo cổ vẫn tiến hành công việc của mình. Hậu quả là ngay sau cuộc khai quật, nhà khảo cổ Carnarvon đã qua đời. Người ta lập tức cho rằng ông là một nạn nhân của lời nguyền.
Sau này, “lời nguyền” còn đeo bám rất nhiều người có liên quan đến cuộc khai quật như cậu em cùng cha khác mẹ của Huân tước Carnarvon, nữ hộ lý của ông, nhà tỷ phú Mỹ từng vào thăm hầm mộ, người thợ chụp ảnh và bác sĩ trực tiếp khám nghiệm xác ước, vợ Huân tước – bà Almina… Tuy nhiên, dưới góc nhìn của khoa học, các nhà nghiên cứu đã tìm ra nguyên nhân thực sự của những cái chết này: Họ đã hít phải khí độc trong hầm mộ cũng như các vi khuẩn độc hại có trên xác ướp. Thực tế, với sự thiếu hiểu biết, người dân Ai Cập đã thêu dệt nên các “lời nguyền độc đoán của Pha-ra-ông”.
3. Pha-ra-ông Ramesses II
Pha-ra-ông Ramesses II, hay còn được biết đến với tên Ramesses Đại đế, Ramses II hay Ozymandias theo nguồn tiếng Hy Lạp, được ghi nhận là một trong những vị vua vĩ đại, quyền lực và được ca tụng nhiều nhất trong lịch sử Ai Cập cổ. Các nhà văn người Hy Lạp cổ đại như Herodotus cho rằng những thành công của ông dẫn tới huyền thoại về Sesostris (Pha-ra-ông với tài cầm quân vĩ đại, hiện chưa được xác định rõ là vua Ramesses II hay Seti I). Những người thừa kế vua Ramesses II, cũng như nhiều người Ai Cập cổ sau này, gọi ngài là "Ông tổ vĩ đại", người cha của quốc gia.
Tượng đá Pha-ra-ông Ramesses II.
Hình ảnh oai vệ của Ramesses trên cỗ xe ngựa.
Sau khi qua đời, Pha-ra-ông Ramesses được chôn tại “Thung lũng các vị vua”. Thi hài ông sau này đã được đưa tới nhà xác Hoàng gia, nơi nó được tìm thấy năm 1881, và hiện nay là tại bảo tàng Ai Cập ở Cairo.
Tượng Ramesses II trước cửa đền thờ Abu Simbel.
Một  số nhà khoa học khác cho rằng, cái  gọi là bùa chú của Pha-ra-ông hay  cái gọi là “năng lượng tháp”, rất có  thể đến từ bản thân sự cấu tạo của  kim tự tháp: thiết kế - cấu tạo của  hầm mộ và lối đi trong mộ có thể  sinh ra, tụ tập và phóng ra các tia xạ,  các dao động từ và các sóng  năng lượng, hoặc hình thành một trường vật  nào đó, gây hại cho cơ thể  con người. 
Vẫn còn rất nhiều bí ẩn về nền văn minh cổ đại này mà khoa học còn phải nhiên cứu lâu dài.
Đã đến Ai Cập thăm kim tự tháp rồi thì đừng quên khám phá những bí ẩn li kì này bạn nhé! 
Bí mật lăng mộ cổ 
Hầu  như tất cả kim tự tháp được  phát hiện ở Ai Cập đều từng bị trộm mò vào  trước đó. Đó là lí do vì sao  phát hiện về khu mộ đá ngầm của vua  Tutankhamun là vô cùng quan trọng.  Tại Ai Cập, bên cạnh thời tiết khắc  nghiệt thì nạn đào mộ trộm thực sự  là mối nguy lớn nhất đối với sự yên  nghỉ của các nhà vua. 
Lực  lượng đào mộ trộm ở đây nhiều  đến mức nó từng là một trong những nghề  nghiệp hấp dẫn, mang lại nhiều  thu nhập nhất cho đám thanh niên. Tuy  nhiên, không phải kẻ nào cũng  thành công bởi hầu hết đều phải trả giá  rất đắt bằng chính tính mạng của  mình. Đám đào mộ trộm sẽ “đi theo  Pha-ra-ông” sau một thời gian đột  nhập lăng mộ vì nhiễm phải khí độc  bên trong.
Một lăng mộ đang được khai quật.
Tương  truyền, thời xa xưa, từng  có một vị vua của Baghdad đột nhập vào trung  tâm của đại kim tự tháp  Giza. Ông ta phát hiện ra quan tài của  Pha-ra-ông Cheops nhưng bên trong  thì trống không. Lý giải cho điều  này, các nhà khảo cổ cho rằng ông ta  đã vào nhầm phòng vì bên trong kim  tự tháp là rất nhiều phòng chứa xác  ướp giả, tạo thành một mê cung  đánh lừa bọn đào mộ trộm.
Với  sự nổi tiếng và “chịu chơi”  cho lăng mộ của mình, nơi chôn cất  Pha-ra-ông Tutankhamun cũng đã bị  trộm “viếng thăm” chỉ vài ngày sau  khi “nhập quan”. Những tên trộm này  đã để lộ dấu vết khi đánh rơi một  túi đầy nhẫn trên đường hầm mà chúng  đào vào.
Nhắc  đến lăng mộ Tutankhamun,  chúng ta không thể bỏ qua Lord Carnarvon,  người tài trợ cho việc khai  quật lăng mộ năm 1922. Ông đã qua đời một  năm sau đó. Khi ông chết,  những ngọn đuốc sáng của Cairo đã phụt tắt,  con chó của ông chạy vào nhà  sủa không ngừng. Nhiều người nói rằng đó  chính là tai họa mà ông ấy  phải chịu từ lời nguyền của các vị vua. 
Chân dung Lord Carnarvon.
Ngoài  vàng bạc châu báu được chôn  theo, các xác ướp còn được chôn cùng với  “Cuốn sách của Thần Chết” (The  book of Dead). Đây không hẳn là những  lời nguyền ám lên lũ trộm mộ mà  chỉ là sách hướng dẫn làm thế nào có  thể sống ở kiếp sau của các  Pha-ra-ông. 
Như đã đề cập trong kỳ trước,   người Ai Cập cổ có niềm tin mạnh mẽ vào cuộc sống ở thế giới bên kia.   Thậm chí, họ còn cho rằng khi một người từ giã thế gian thì mới chính  là  lúc anh ta bắt đầu cuộc sống thực sự.
Cuốn sách này từng được xuất bản rộng rãi.
Người chết sẽ phải vượt qua cửa ải trí tuệ của thần Horus.
Khu khai quật lăng mộ vua Djer.
Năm  1901, nhà sử học người Anh,  Flinders Petrie đã khám phá ra lăng mộ của  Pha-ra-ông Djer (nhà vua của  triều đại Ai Cập đầu tiên). Khi đó, ông  đã tìm thấy một cánh tay được  quấn vải băng để bịt lại lỗ hổng trên bức  tường. Hiện tại, các nhà khoa  học vẫn chưa xác minh được đó là tay của  ai. Nhiều giả thiết cho rằng đó  là cái giá phải trả cho một tên trộm  mộ.
Nhà sử học người Anh Flinders Petrie đã phát hiện ra lăng mộ Pha-ra-ông Djer.
Lăng mộ của các Pha-ra-ông thường có diện tích rất lớn vì nó được xem là cung điện của nhà vua ở thế giới bên kia.
Trong  những năm 1880, một tên  trộm đã bị tóm sau khi bán những món trang sức  quý giá của gần 30 xác  ướp. Được biết, tên trộm này từng là hướng dẫn  viên du lịch đưa khách  tham quan các lăng mộ cổ. Do không kiềm chế được  lòng tham trước những  món trang sức quý giá, hắn quyết định “chuyển  nghề” thành một tên trộm.
Việc  tàu Titanic chìm từng bị đổ  lỗi do lời nguyền từ xác ướp được đặt trên  tàu trên đường chuyển tới Mỹ.  Câu chuyện này ám ảnh nhiều người trong  thời gian dài và sau này các  nhà khoa học đã chứng minh việc đó không  hề có thực.
Lời nguyền của xác ướp từng bị cho là nguyên nhân làm chìm tàu Titanic.
Bí mật các xác ướp
Những xác ướp được đặt trong chiếc lều đặc biệt mang cái tên khá “kêu”: “The Beautiful House”   (Tạm dịch: Ngôi nhà xinh đẹp) với ngụ ý các quan tư tế đang làm một   việc nhân đạo, giúp xác ướp bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn.
"Ngôi   nhà xinh đẹp" của các xác ướp. Sở dĩ, người Ai Cập cổ phải chọn một  nơi  hẻo lánh như vậy vì sẽ tránh được ánh mắt nhòm ngó của bọn đào mộ  khi  chuyển xác ướp đến các lăng mộ.
Trước  khi tiến hành ướp xác, các  quan tư tế sẽ phải loại một số cơ quan của  xác ướp đi để giúp công việc  bảo quản được tốt hơn. Các cơ quan này sẽ  được cất trong các hũ nhỏ khác  nhau, chôn theo xác ướp để đảm bảo rằng  xác ướp vẫn đầy đủ mọi cơ quan  khi bước sang thế giới bên kia.
Các  đôi mắt của xác ướp được thay  thế bằng đá đen. Tuy nhiên, dưới thời  Ramesses IV, họ đã thay bằng  hành. Điều đó sẽ khiến cho những người  thời bấy giờ nhỏ nước mắt khi vào  tham quan các lăng mộ, một cách để  thể hiện sự thương tiếc đối với  người quá cố.
Linh  hồn các xác ướp Pha-ra-ông  sẽ đi qua Duat - một nơi có những hồ nước  sôi, sông lửa và những con rắn  phun nọc độc! Đây chính là địa ngục theo  trí tưởng tượng của người Ai  Cập. Nếu vượt qua được tất cả và chứng  minh cốt cách hoàng tộc trong  mình, Pha-ra-ông sẽ được đến với thần Mặt  Trời (thần Ra) – lên thiên  đàng.
Thần ướp xác Anubis đang cân quả tim (sự thành thật) của người chết với một chiếc lông chim.
Sau khi vượt qua ải "cân tim", thần Anubis sẽ dẫn người chết đến gặp Diêm Vương.
Vua  Charles II (Anh) từng thu  nhặt và hứng những lớp bụi rơi ra từ các xác  ướp để dùng chúng trên da  của mình. Ông tin rằng “những sức mạnh linh  thiêng, cao quý nhất” sẽ  giúp thanh tẩy cơ thể ông khỏi bụi thế trần  tục.
Vua Charles II từng là người rất tin vào sức mạnh của các xác ướp.
Các  xác ướp bị đánh cắp rồi được  gửi đến Mỹ những năm 1890 đều bị đem  nghiền và trộn thành giấy gói. Sau  đó, các khách hàng bắt đầu tử vong  hàng loạt do dịch tả. Vào thời điểm  đó, người ta cho đó là sự trả thù  của xác ướp, nhưng thực tế, công nghệ  tẩy trùng giấy ở thế kỷ 19 chưa  thực sự phát triển nên các vi khuẩn có  trong xác ướp đã gây ra căn bệnh  này.
ReplyDeletevé máy bay eva airlines
vé máy bay đi mỹ bao nhiêu tiền
hang ve may bay korean
mua vé máy bay đi mỹ ở đâu
giá vé máy bay đi canada
Cuoc Doi La Nhung Chuyen Di
Ngẫu Hứng Du Lịch
Tri Thuc Du Lich
ve may bay di canada gia re