Friday, August 26, 2011

Kiên Giang - Hà Tiên - Phú Quốc

1. Kiên Giang
Kiên Giang trước đây là một trấn rất hoang vu của phủ Sài Mạt thuộc Chân Lạp do Mạc Cửu (người Quảng Đông, Trung Quốc) di cư đến (sau khi nhà Minh bị tiêu diệt hoàn toàn năm 1645) mở mang, khai phá và phát triển buôn bán làm cho vùng đất này trở thành trù phú hơn vào khoảng cuối thế kỷ 17, đầu thế kỷ 18. Vua Cao Miên đã phong cho Mạc Cửu chức Oknha (Ốc nha) để cai quản vùng đất này. Tuy nhiên, do bị quân Xiêm La thường xuyên quấy nhiễu mà Cao Miên không đủ sức mạnh quân sự để bảo vệ nên năm 1708, Mạc Cửu đã thần phục chúa Nguyễn Phúc Chu (chúa Minh) để được bảo hộ và vẫn được giữ nguyên các chức vụ. Từ đó vùng đất này thuộc về Việt Nam và có tên gọi là Hà Tiên. Sau này, con ông là Mạc Thiên Tích đã mở rộng thêm vùng đất này.
Kiên Giang tiếp giáp với các tỉnh An Giang và Cần Thơ ở phía đông và đông nam; Hậu Giang, Bạc Liêu và Cà Mau ở phía nam; tiếp giáp Campuchia ở phía bắc với đường biên giới dài 54 km và vịnh Thái Lan ở phía tây với đường bờ biển dài hơn 200 km. Kiên Giang có hơn 100 đảo lớn nhỏ ngoài biển. Từ thời Việt Nam Cộng Hòa, Hà Tiên và Rạch Giá hợp nhất thành tỉnh Kiên Giang.
Trung tâm tỉnh là thành phố Rạch Giá, cách thành phố Saigon 250 km về phía đông.

DSCN1525
DSCN1408
DSCN1311
DSCN1527

a. Rạch Giá:
Đến thành phố Rạch Giá vào buổi tối khi dãy đèn đường thắp sáng thành phố với hàng cây cảnh trên dãy phân cách lộ giới (landscaping median) khá đẹp. Khu chợ mới và dãy phố xung quanh đó trông thật khang trang. Chợ cũ đã giải tỏa, nay là một quãng trường rộng thoáng với tượng ông Nguyễn Trung Trực. Qua 1 đêm tại thành phố đang đổi mới nhanh chóng nhất vùng đồng bằng sông Cửu Long này, trong khách sạn Phương Nam không được sạch sẽ và đàng hoàng cho lắm. Người dân ở đây đã có cuộc sống khá hơn, thành phố đẹp hơn xưa nhiều.
Rạch Giá là một thành phố của tỉnh Kiên Giang (mới được nâng cấp từ thị xã Rạch Giá ngày 26 tháng 7 năm 2005), rộng 9.775,42 ha và có 205.660 dân. Rạch Giá là nơi đầu tiên ở Việt Nam tiến hành việc lấn biển để xây dựng đô thị mới trong khi đất còn bị bỏ hoang hay lãng phí quá nhiều. Khu lấn biển mở rộng thành phố thành một trong những khu đô thị mới lớn nhất vùng Tây Nam Bộ, tăng thêm 2 phường mới cho Rạch Giá; cho dù đất chưa ổn định(stabilized) vì hình như chỉ vì ai đó muốn bắt chước các nước khác (Nhật, Nam Hàn...) mà bất chấp các nguyên tắc kỹ thuật xây dựng cơ bản lẫn yếu tố kinh tế. Ngoài ra, Rạch Giá còn có các công trình trong tương lai khác như khu công nghiệp Rạch Vượt, khu đô thị mới Vĩnh Hiệp sẽ được xây dựng khi hoàn thành xong việc xây cầu Lạc Hồng sẽ mở rộng thật sự Rạch Giá về phía đông. Sau khi đập bỏ chợ cũ để làm công viên - tạo khoảng không gian mở (open space) cần thiết ngay trung tâm thị xã, khu chợ mới của Rạch Giá xem ra cũng không phồn thịnh, tấp nập !
Sáng hôm sau, tôi đến xem miếng đất mà Rạch Giá đang ra sức đầu tư với chương trình lấn biển nghe chừng rất “vĩ đại”nhưng thực tế là tôi thấy chưa thích hợp trong giai đoạn hiện nay khi mà Rạch Giá còn rất nhiều vùng đất cần được đầu tư & khai thác đúng mức hơn, còn có nhiều vấn đề cấp thiết hơn nên giải quyết trước, chẳng hạn: giá như có thêm một quốc lộ mới dẫn vào Rạch Giá hơn là chỉ có 1 con đường “độc đạo” vừa nhỏ hẹp với phố xá tấp nập 2 bên đường, vừa xuống cấp mà việc tu bổ hay nâng cấp vá víu từng đoạn cũng không phải là hay lắm. Chính nhu cầu này rất cần cho Rạch Giá về kinh tế - giao thông- quốc phòng. Mong rằng Rạch Giá sẽ có chương trình phát triển & đầu tư đúng chổ, đúng lúc hơn là chỉ biết chạy theo lợi nhuận của những tập đoàn tư bản nước ngoài.
Rạch Giá có những di tích như: Đình thần Nguyễn Trung Trực (để tưởng nhớ cụ Nguyễn Trung Trực, lúc đầu đền thờ mang tên thờ Nam hải Đại tướng quân-tức cá ông để che mắt thực dân Pháp, nay tọa lạc tại khu bến cảng Rạch Giá), Chùa Tam Bảo (phường Vĩnh Bảo), Đình thần Vĩnh Hòa, Mộ Huỳnh Mẫn Đạt, Chùa Phật Lớn, Chùa Láng Cát, Bảo tàng Kiên Giang, Chùa Quan Đế ...
Rạch Giá có 2 bến xe lớn: bến xe Rạch Sỏi (chủ yếu đi về các huyện và tỉnh lân cận theo quốc lộ 61 và 63) và bến xe Rạch Giá (chủ yếu đi Saigon và đi Hà Tiên).
Sân bay Rạch Giá (tên trước đây là sân bay Rạch Sỏi) là sân bay lớn nhất ở Rạch Giá. Sân bay Rạch Giá có các chuyến bay của hãng Hàng không Quốc gia Việt Nam đi 2 chiều đến cả Saigon và Phú Quốc.
Rạch Giá có 2 bến tàu khách lớn: bến tàu du lịch Rạch Giá hay bến tàu Phú Quốc (đi Phú Quốc và các đảo lớn như Phú Quốc, Hòn Tre, Hòn Sơn, Thổ Chu,..) và bến tàu Rạch Mẽo (đi về các xã vùng sâu thuộc các huyện ở bán đảo Cà Mau). Tàu cao tốc là lựa chọn ít tốn kém hơn cho những ai muốn ra đảo Phú Quốc hay huyện Kiên Hải.

b. Hà Tiên
Sau đó, tôi đi Hà Tiên - mảnh đất cực Nam Việt Nam, cách Rạch Giá gần 100 km - bằng xe ôm. Anh tài xế xe ôm cũng là người hướng dẫn viên du lịch cho tôi ghé Kiên Lương trước, thấy khu nhà máy ximăng Hà Tiên bây giờ sao nhỏ quá. Vô Ba Hòn, qua khu du lịch Bình An, Sao Mai với nhiều resort & khách sạn mới mở, thấy các hòn núi đá vôi và nhiều hang động tuyệt đẹp (như hòn Phụ Tử, hòn Chồng, hang Cá Sấu, chùa Hang, v.v...). Trước khi vô Ba Hòn, tôi thấy 2 tòa nhà đồ sộ của Huyện Ủy và UBND Huyện bên cạnh một khu nhà phố mới xây với con đường vừa tráng nhựa. Trên đường vô Ba Hòn là những dãy núi đá vôi đẹp như những hòn non bộ. Chạy dọc theo bờ biển là những làng chài với hàng quán lưa thưa bên hàng dừa rợp mát êm ả. Càng đến gần hòn Phụ Tử, càng thấy nhiều khách sạn và resorts. Bên bãi biển là chùa Hang nhỏ cũ kỹ nằm trong một núi đá vôi đang cần tu bổ và những người bán hàng rong với nhiều loại thuốc nam, tắc kè, dơi phơi khô. Thắng cảnh chùa Hang (Kiên Lương) với hòn Phụ Tử nổi tiếng. Tháng 8 năm 2006, một bên của hòn Phụ Tử (hòn Phụ) đã bị đổ xuống biển. Nguyên nhân ban đầu được xác định là do những tác động tự nhiên của gió, sóng và nước biển. Hiện nay các ngành chức năng ở địa phương đang họp bàn về cách phục dựng. Dãy nhà thay đồ và tắm nước ngọt lụp xụp, dơ bẩn, quả là không phù hợp cho một khu du lịch nổi tiếng này. Tắm biển, chụp hình xong thì tôi trở ra ngoài khu resorts tìm một quán ăn "đặc sản" trước khi đi tiếp về Hà Tiên.

Ði qua cầu mới, nhìn về phía cầu nổi ngày xưa và thành phố Hà Tiên hôm nay, tôi chợt thấy vui cho Hà Tiên đang thay da, đổi thịt, sầm uất và khang trang hơn. Sau khi lấy phòng ở một khách sạn gần chợ Hà Tiên, tôi đi thăm lăng Mạc Cửu nhỏ nhắn rồi ra khu du lịch Mũi Nai ( do ngon núi cao 123m có hình con nai, trên đnh núi này có 1 ngọn hải đăng xây tthế kỷ 19). Ngoài một đoàn khách tham quan là giáo viên được đi nghĩ bồi dưỡng, khu này vắng hoe nên chỉ ngồi uống nước dừa nghe sóng vỗ buồn thiu chứ không có gì hấp dẫn. Bãi Dương bãi tắm đẹp nht Hà Tiên nhưng không thy ai tắm.





DSCN0830Tham quan bãi biển Mũi Nai vào 1 buối hoàng hôn đẹp, xa xa là đảo Phú Quốc
Chiều hoàng hôn Mũi Nai đẹp buồnDSCN0838


DSCN0840

Hình ảnh Chợ Hà Tiên

Thị xã Hà Tiên nằm phía Tây Bắc tỉnh Kiên Giang, có bờ biển và biên giới với Campuchia. Thị xã có 4 phường: Đông Hồ, Bình San, Pháo Đài, Tô Châu; 2 xã: Thuận Yên, Mỹ Đức; và xã đảo Tiên Hải.Diện tích của thị xã là 8.851,5 ha, trong đó đầm ngập mặn Đông Hồ chiếm 1.047 ha. Địa hình thị xã đa dạng, bao gồm đồng bằng, núi và núi đá, hang động, biển, đầm, quần đảo.Dân số năm 2002 là 39.957 người, tập trung nhiều trong khu nội ô thị xã. Tên gọi Hà Tiên do Mạc Cửu đặt, vì tương truyền xưa kia có tiên xuất hiện trên sông Giang Thành.
Trước đây thị xã Hà Tiên là tỉnh ly. của tỉnh Hà Tiên. Thời Việt Nam Cộng Hòa, quận Hà Tiên gồm 3 xã Mỹ Đức, Phú Mỹ và Thuận Yên, 15 ấp thuộc tỉnh Kiên Giang.
Từ 1975 đến 1997 là thị xã Hà Tiên. Năm 1997 thị xã Hà Tiên bị hạ cấp: phần nội thị trở thành thị trấn huyện ly. của huyện Hà Tiên của tỉnh Kiên Giang. Ngày 8 tháng 7 năm 1998, tái lập lại thị xã Hà Tiên. Huyện Hà Tiên năm 1999 đổi tên thành huyện Kiên Lương, với huyện ly. mới là thị trấn Kiên Lương. Hà Tiên định hướng phát triển về du lịch và thương mại-dịch vụ.

DSCN0844
Sáng hôm sau, đi xem vài thắng cảnh, di tích, hang động nổi tiếng của Hà Tiên như Thạch Động, núi Đá Dựng, Phù Dung Cổ Tự (do một ái thiếp của Mạc Cửu lập ra), chùa Gạch, núi Lăng (khu mộ của gia tộc Mạc Cửu), chùa Tam Bảo (ở Ao Sen, Mạc Cửu từng ở đây, là một di tích cổ trên 200 năm, khác vi chùa Tam Bảo Rạch Giá), Đông Hồ ( ở phía tây của Hà Tiên, dài 3km, rng 2km, bên phi có núi Ngũ H, bên trái có núi Tô Châu, gn sông Giang Thành),v.v... mà thi sĩ Đông Hồ đã ca ngợi qua nhiều tác phẩm của ông và khu cửa khẩu Xà Xía với nhiều chùa Miên dọc theo biên giới là những thắng cảnh không thể bỏ qua. Thạch Động cách biên giới Campuchia chưa được 3 km đường chim bay, từ xa hình giống như nón của người lính kỵ binh Anh thời xưa. Được hình thành từ đá vôi bị xâm thực, bên trong Thạch Động đủ rộng để du khách có thể viếng chùa, ngắm nhìn phong cảnh biên giới trong khi bên tai nghe gió biển thổi lồng lộng vào hang. Trên đường tới Thạch Ðộng sẽ thấy nhiều chùa Miên và núi Ðá Dựng. Đến trưa, ăn cơm ở chợ Hà Tiên xong thì đi về Rạch Giá. Hà Tiên xứng đáng là 1 thắng cảnh bậc nhất mà Việt Nam chưa đầu tư đúng mức.c. Phú Quốc:Huyện đảo Phú Quốc cách Trung Tâm Rạch Giá chừng hai giờ đi tàu cánh ngầm, Phú Quốc được tạo thành bởi 99 ngọn núi với hàng dãy rừng ngút ngàn và nằm giữa vùng biển có 40 đảo lớn, nhỏ, nổi tiếng thế giới với bờ biển trông xanh, quang cảnh thơ mộng, nhiều sinh vật, thủy sản quý hiếm, trong đó nổi tiếng là tiêu, Chó xoáy, ngọc trai, và bờ biển đẹp.
Sân bay Phú Quốchttp://static.panoramio.com/photos/original/4410488.jpgPhú Quốc nhìn từ máy bay
Phú Quốc (do người Hoa đến đây lập nghiệp đặt, có nghĩa là "vùng đất giàu có") hay còn gọi là "Đảo Ngọc," là hòn đảo lớn nhất của Việt Nam, cũng là đảo lớn nhất trong quần thể 22 đảo tại đây, nằm trong vịnh Thái Lan. Đảo Phú Quốc cùng với các đảo khác tạo thành huyện đảo Phú Quốc trực thuộc tỉnh Kiên Giang. Toàn bộ huyện đảo có tổng diện tích 593,05 km², xấp xỉ diện tích đảo quốc Singapore nhưng còn hoang sơ, chưa phát triển - trừ thị trấn Dương Ðông, An Thới và xã Hàm Ninh. Đảo Phú Quốc có hình tam giác, cạnh đáy nằm ở hướng Bắc, nhỏ dần lại ở phía Nam. Nếu tính đường chim bay theo hướng Bắc-Nam thì chiều dài lớn nhất của đảo là 49 km . Nơi rộng nhất trên đảo theo hướng Đông-Tây nằm ở khu vực Bắc đảo với chiều dài là 27 km. Chu vi của đảo Phú Quốc tổng cộng khoảng 130 km. Tổng diện tích của Phú Quốc là 56.500 ha. Có tác giả ví hình dáng đảo giống như một con cá đang bơi, đầu hướng về phương Bắc. Thị trấn Dương Đông, tọa lạc ở phía tây bắc, là thủ phủ của huyện đảo, có các cơ quan hành chánh, sân bay, bến tàu, chợ, trường trung học, các khách sạn/ resort. Phú Quốc nằm cách thành phố Rạch Giá 120 km và cách thị xã Hà Tiên 45 km. Vùng biển Phú Quốc có 22 hòn đảo lớn nhỏ, trong đó đảo Phú Quốc lớn nhất có diện tích 574 km² (56.200 ha), dài 50 km, nơi rộng nhất (ở phía bắc đảo) 25 km. Điểm cao nhất tới 603 m (núi Chúa). Địa hình thiên nhiên thoai thoải chạy từ nam đến bắc với 99 ngọn núi đồi. Phần các vùng biển quanh đảo nông có độ sâu chưa đến 10 m. Tuy nhiên, cụm đảo nhỏ của cảng An Thới bị ngăn cách hẳn với phần mũi phía nam của đảo Phú Quốc bởi một eo biển có độ sâu tới hơn 60 m. Phú Quốc được chia thành 9 xã, 2 thị trấn là:Thị trấn An Thới và Thị trấn Dương Đông 9 Xã; Dương Tơ, Cửa Cạn, Gành Dầu, Cửa Dương, Bãi Thơm, Xà Lực.
Ngược dòng lịch sử, năm 1671, một người Hoa tên Mạc Cửu (Mạc Kính Cửu), quê ở Lôi Châu tỉnh Quảng Đông, mang cả gia đình, binh sĩ và một số sĩ phu khoảng 400 người lên thuyền rời khỏi Phúc Kiến. Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển cả, phái đoàn Mạc Cửu đổ bộ lên một vùng đất hoang trong vịnh Thái Lan. Sau khi dò hỏi và biết vùng đất này thuộc ảnh hưởng Chân Lạp, phái đoàn liền tìm đường đến Oudong xin tị nạn, nhưng lúc đó nội bộ Chân Lạp có loạn. Mạc Cửu gặp Nặc Ông Thu (Ang Sur, Jayajettha III) và ở lại hợp tác cho đến năm 1681.
1680, Mạc Cửu đã lập ấp rải rác từ Vũng Thơm, Trủng Kè, Cần Vọt, Rạch Giá, Cà Mau. Hà Tiên trở thành thương cảng quan trọng, thôn ấp định cư nằm sát mé biển, thuận tiện cho ghe thuyền tới lui, hoặc ở đất cao theo Giang thành, sông Cái Lớn, sông Gành Hào, Ông Đốc để canh tác.
Ông lập ra 7 sòng bạc dọc bờ biển: Mán Khảm (Peam), Long Kỳ (Ream), Cần Bột (Kampot), Hương Úc (Kompong Som), Sài Mạt (Cheal Meas), Linh Quỳnh (Rạch Giá) và Phú Quốc (Koh Tral). Thủ phủ đặt tại Mán Khảm (cảng của người Mán, tức người Khmer), sau đổi thành Căn Khẩu (Căn Kháo hay Căn Cáo). Tiếng đồn vang xa, lưu dân gốc Hoa từ khắp nơi trong vịnh Thái Lan xin vào đây lập nghiệp, dần dần vùng đất này trở thành một lãnh địa phồn vinh với tên gọi mới: Căn Khẩu Quốc. Đảo Koh Tral cũng đổi tên thành Phú Quốc (vùng đất giàu có).
Năm 1708, Mạc Cửu liên lạc được với Chúa Quốc Nguyễn Phúc Chu.
Năm 1714, Mạc Cửu xin làm thuộc hạ của chúa Nguyễn và được phong chức tổng binh cai trị đất Căn Khẩu.
Năm 1724, Mạc Cửu dâng luôn toàn bộ đất đai và được phong làm đô đốc cai trị lãnh thổ Căn Khẩu, đổi tên thành Long Hồ dinh.
Từ 1729, Long Hồ dinh nổi tiếng là vùng đất trù phú nhất vịnh Thái Lan.
Năm 1735, Mạc Cửu mất, con là Mạc Sĩ Lân, sau đổi thành Mạc Thiên Tứ, được phong làm đô đốc, kế nghiệp cha cai trị Long Hồ dinh. Gia đình họ Mạc được Ninh vương Nguyễn Phúc Trú nâng lên hàng vương tôn. Long Hồ dinh đổi tên thành trấn Hà Tiên.
Năm 1739, Mạc Thiên Tứ lập thêm bốn huyện: Long Xuyên (Cà Mau), Kiên Giang (Rạch Giá), Trấn Giang (Cần Thơ) và Trấn Di (bắc Bạc Liêu).
Năm 1755, Nặc Nguyên nhờ Mạc Thiên Tứ dâng chúa Nguyễn lãnh thổ hai phủ
Tầm Bôn (Cần Thơ) và Lôi Lập (Long Xuyên) để được về Nam Vang cai trị. Năm 1758, chúa Nguyễn đưa Nặc Tôn (Ang Ton II) lên làm vua và được tặng thêm lãnh thổ Tầm Phong Long (Châu Đốc và Sa Đéc). Nặc Tôn tặng riêng Mạc Thiên Tứ lãnh thổ 5 phủ miền Đông-Nam Chân Lạp: Hương Úc (Kompong Som), Cần Bột (Kampot), Trực Sâm (Chưng Rừm), Sài Mạt (Cheal Meas) và Linh Quỳnh (vùng duyên hải từ xã Sré Ambel đến làng Peam), nói chung là toàn bộ vùng biển ven duyên quanh đảo Phú Quốc, Mạc Thiên Tứ dâng hết cho Võ vương Nguyễn Phúc Khoát. Võ vương sát nhập tất cả các vùng đất mới vào trấn Hà Tiên, giao cho Mạc Thiên Tứ cai trị. Trước năm 1975, dân số trên đảo chỉ hơn 5000 người. Sau năm 1975, dân số trên đảo tăng lên nhanh chóng do hiện tượng di dân từ đất liền ra, nhất là thành phần cán bộ. Đến năm 2003, theo thống kê của tỉnh Kiên Giang dân cư sinh sống trên đảo đã lên đến trên 79.800 người, với mật độ trung bình là 135 người/km², thấp hơn mật độ trung bình của cả nước 253 người/km². Phú Quốc được xem là nơi phát tích của đạo Cao Đài. Ngày nay, trên đảo có một thánh thất Cao Đài ở thị trấn Dương Đông. Trên đảo có duy nhất một nhà thờ đạo Thiên chúa ở thị trấn An Thới, đó cũng là nơi trước đây tập trung dân di cư từ miền bắc vào năm 1954.
Đêm Phú QuốcRạng đônghttp://v1.cache4.c.bigcache.googleapis.com/static.panoramio.com/photos/original/8981609.jpg?redirect_counter=1Bãi biểnhttp://static.panoramio.com/photos/original/11331018.jpgBãi biển ở Dương Đông đầy ráchttp://v8.cache2.c.bigcache.googleapis.com/static.panoramio.com/photos/original/9076969.jpg?redirect_counter=1Nhà nghĩ ở Dương Đông
Dương Đông
Do vị trí đặc điểm của Đảo Phú Quốc nằm ở vĩ độ thấp lại lọt sâu vào vùng vịnh Thái Lan, xung quanh biển bao bọc nên thời tiết mát mẻ mang tính nhiệt đới gió mùa. Khí hậu chia hai mùa rõ rệt, mùa khô bắt đầu từ tháng 11 âm lịch đến tháng 4 âm lịch năm sau và mùa mưa bắt đầu từ tháng 5 âm lịch đến tháng 10 âm lịch năm sau. Mùa khô: Đảo Phú Quốc chịu ảnh hưởng gió mùa Đông Bắc có cường độ tương đối mạnh, tốc độ gió trung bình 4 m/s. Khi gió Đông Bắc mạnh, tốc độ đạt từ 20 đến 24 m/s. Mùa khô có độ ẩm trung bình 78%. Nhiệt độ cao nhất 35 độ C vào tháng 4 và tháng 5. Mùa mưa: Đảo Phú Quốc là cửa ngõ đón gió mùa Tây - Tây Nam, tốc độ gió trung bình 4,5 m/s. Mùa mưa mây nhiều, độ ẩm cao, từ 85 đến 90%. Lượng mưa trung bình là 414 mm/tháng. (Cả năm trung bình là 3000 mm). Trong khu vực Bắc đảo có thể đạt 4000 mm/năm; có tháng mưa kéo dài 20 ngày liên tục. Núi rng Phú Quốc có nhiu loi g quý hiếm và thú rng nhưng cũng b khai thác và phá hoi nhiu.
Hàm Ninh
Từ Dương Đông qua An Thới và Hàm Ninh, tôi có ghé qua Suối Tranh, Thác Tranh đang xây dựng thành khu du lịch và thấy con đường nối liền 2 phía của hải đảo này đang được mở rộng và nâng cấp. Chính sách bảo vệ rừng và động thực vật quý hiếm được thực hiện khá tốt ở PQ. Sân bay đang cải thiện và tu bổ. Cán bộ từ miền Bắc & Trung Việt kéo nhau ra đây lập nghiệp khá nhiều nên Phú Quốc hôm nay là vùng "đất hứa" của dân tứ xứ đổ về. Bến tàu Dương Đông, Dinh Cậu, chùa Sùng Hương là những thắng cảnh nhưng thiếu trùng tu. Khách sạn và nhà hàng cất dọc theo bãi tắm và bến tàu nhưng chính vì vậy sinh ra rất luộm thuộm, dơ bẩn với nhiều rác và hư hại. Cảng An Thới sầm uất, tấp nập và Hàm Ninh cũng đang cố gắng giúp Phú Quốc đi lên qua việc khai thác tài nguyên địa phương để làm kinh tế và chú ý đến tiềm năng du lịch với vốn thiên nhiên sẳn có. Quân đội làm kinh tế rất mạnh, từ trồng tiêu, làm nước mắm, khai thác & chế biến hải sản(nuôi ngọc trai chẳng hạn), mở khách sạn và kinh doanh du lịch. Nhiều khách sạn và nhà nghĩ nhỏ với sân vườn mới xây từ khu trụ sở UBND Huyện cho đến bãi Dài, như Tropicana, Saigon-Phú Quốc resort... giữa một rừng dừa xanh mát là khu sạch đẹp nhất. Hiện nay vào mùa cao điểm có khoảng 1000 - 2000 du khách đến Phú Quốc mỗi tuần vừa bằng tàu (cruise), vừa bằng máy bay từ Saigon, đa số là người Thái Lan và Tàu từ Singapore, Mã Lai, Thái Lan, Đài Loan, Hongkong... nên sân bay Phú Quốc và cảng An Thới cũng được tân trang, mở rộng.Thị trấn Dương Đông nằm ở phía Tây Nam của hòn đảo ngọc này quanh năm lộng gió, nổi tiếng với bãi biển tuyệt đẹp và những khu nghỉ mát Resort Spa… Nhưng nếu bạn tới Phú Quốc mà chưa đi tắm tiên thì coi như chuyến đi của bạn mới đạt được một nửa.
Khi tới Dương Đông, các bạn chạy Honda ngược lên phía bắc khoảng 10Km trên con đường đất đỏ là tới khu rừng Hàm Ninh. Men theo các khe núi bạn sẽ tới được khu suối Tranh, bạn hãy bỏ lại Honda bên một quán cà phê nào đó rồi bắt đầu cùng tôi bước vào cõi tiên của cái xứ đảo ngọc này .Đường lên suối non cây số, khách tha hồ ngắm hàng chục loại lan rừng, dương xỉ bám trên nhánh cây rừng,.thỉnh thoảng lại trông thấy đại mộc dên dên, cầy, dẻ… cao chót vót, dễ đến 30 mét. Đặc biệt ở đây còn có cây hoa sữa, dân địa phương quen gọi là cây mùa cua to tổ chảng, người lớn vòng tay ôm cũng chưa quá nửa thân cây.Chừng nghe tiếng thác ầm ào, khách cố đi thêm ít phút đã thấy con suối trong vắt hiện ra. Phía hạ nguồn suối có vẻ hiền hòa, nước chảy tràn qua những khối đá, bề ngang khoảng chục mét, trẻ em không biết bơi cũng có thể băng qua dễ dàng.



..................................
...............................................Suối Tranh
Thỉnh thoảng giữa dòng nước hay ven bờ suối lại có những tảng đá bề mặt nhẵn thín rộng đến vài chục mét vuông, đủ cho cả nhóm hơn chục người bày biện các đồ ăn thức uống, ca cẩm. Phải chăng bởi đặc điểm này mà người ta đã đặt cho dòng suối vào loại lớn nhất đảo Phú Quốc cái tên tượng hình: Suối Đá Bàn!
Con suối này có nguồn từ Núi Hàm Ninh - dãy núi dài nhất (hơn 30 cây số) và cao nhất (hơn 600 mét) trong số 99 ngọn núi trải dài từ Bắc chí Nam của đảo Phú Quốc. Đây cũng là nguồn chính cung cấp nước ngọt cho hồ Dương Đông, với chu vi hơn 3,5 cây số, độ sâu có chỗ lên tới 20 mét, trữ lượng nước vào khoảng 5,5 triệu mét khối, cung cấp nước sinh hoạt cho cư dân thị trấn Dương Đông.
......................................
.................................................. ..Theo tiên vào rừng
...................................

Khách từ phương xa tìm đến cầm lòng không đặng trước vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ của rừng, của suối. Đi qua mấy chỗ chỉ có cây rừng, thác nước, nhiều người đã không ngần ngại lần cởi xiêm y, mắc lên nhánh cây rừng cho khỏi ướt rồi nhảy ùm xuống dòng suối mát lạnh.
Tắm chán lại leo lên mấy bệ đá, bày con “gà rẫy” (gà vườn) và mấy lon bia mang theo ra lai rai. Nếu may mắn bắt được con cá lóc lạc vào hốc đá thì mang ra, gom lá cây rừng bật lửa lên nướng ngay bên dòng suối để nghe vị ngọt nơi đầu lưỡi.
Nhưng cuộc chơi không đơn giản có vậy. Không biết tự hồi nào mấy “em út” mà đa số từ đất liền ra đã khéo nắm bắt nhu cầu của “tao nhân”: xem tắm thoát y, hoặc giả có “tiên nữ” tắm chung kỳ cọ cho khuây khỏa gọi là cho thư thái........................................
.......................................Các tiên nữ đang tắm
Một “đại gia” từ TP Sài Gòn thường xuyên đưa khách vào đây đãi món tắm tiên hỉ hả nói “Cũng chả sao. Một bên thì vừa được… tắm, vừa được tiền, còn một đàng thì được thỏa mãn cái… con mắt. Toàn những em mười tám đôi mươi, da thịt nõn nà, trắng như trứng gà bóc”.
Trong danh bạ của “đại gia” này có cả chục số điện thoại các em “mối ruột”, chỉ cần “a lô” là sau 30 phút các em sẽ có mặt. Nếu là khách “vãng lai”, thì đã có mấy anh chạy xe ôm ở đầu đường “tiếp thị”. Mỗi cuốc xe từ ngoài vào mất độ 60 nghìn đồng, nếu khách có nhu cầu xem “tắm tiên” hoặc tắm cùng “tiên” thì lái xe sẽ điều “tiên” tới. Tất nhiên là sau khi nhận được tiền “boa” vài trăm nghìn của khách, “tiên” sẽ phải chi cho người làm mối vài chục nghìn đồng để gọi là “có qua có lại”.
Dân ăn chơi ở Phú Quốc nói rằng “tiên nữ” bây giờ có 2 dạng: dạng sẵn sàng “lướt sóng” - quan hệ với khách ngay tại suối. Dạng thứ hai chỉ “tắm bikini” cho khách xem. Gần đây lại có mấy phó nháy amater cầm máy từ đất liền ra gọi mấy em vào suối chụp ảnh “nghệ thuật”. “Ban đầu còn chụp 2 mảnh, nhưng mấy cha cứ dẻo miệng nói mãi, cuối cùng em nó cũng cởi tất: Thôi thì mấy anh cứ chụp gì thì chụp, miễn đừng cho thấy mặt em là được” – Một phó nháy tiết lộ.Một “tiên nữ” 17 tuổi đến từ Cái Răng, TP Cần Thơ kể: “Thường thì một buổi tắm em được khách cho độ 200 - 300 nghìn đồng. Nhưng lỡ gặp mấy ông say sỉn, dân quậy thì chả được gì, mà có khi còn phải tốn tiền mua thuốc uống vì cảm lạnh”.
Cả nhóm của cô có 7 “tiên” cô là em út, còn người lớn nhất mới 22 tuổi. Nhóm này là tiếp viên các quán bia, ngoài thị trấn Dương Đông. Buổi sáng quán thường vắng vẻ nên các cô tranh thủ đi “làm thêm”.Mỗi lần đi tắm các “tiên” luôn được chủ quán dặn dò: “Tắm xong nhớ kéo khách về quán ăn nhậu nha”. Một “ tiên” bảo: “Hôm nào có khách đến thì chủ vui, còn không thì chửi té tát”.
Tôi hỏi chuyện một “tiên” trông già dặn chắc sắp tuổi về "hưu tiên”, cô ta liền bộc bạch: “Cùng đường rồi nên tụi em mới làm “tiên” thôi anh ạ, chứ sung sướng gì đâu. Anh thử nghĩ coi, dầm mình dưới suối, lạnh héo ruột, còn mấy cha cứ ngồi trên mà nhậu tù tì, hết lon này tới lon khác rồi còn chỉ trỏ mình mà bình phẩm…Buồn…”.Chuyện “tắm tiên” ở đây rõ ràng là một hình thức mại dâm trá hình. Nhưng vì nó là một trong những “đặc sản” của hòn đảo ngọc này dành cho các “đại gia” từ đất liền ra nên vẫn tồn tại và đang phát triển mạnh.


Bãi Sao
Ða số du khách thích thú với những mặt hàng thủ công mỹ nghệ, hải sản, tiêu, nước mắm và ăn uống khá rẻ nhưng than phiền về cơ sở vật chất còn nghèo nàn và quanh quẩn đảo một, hai ngày là ...hết biết đi đâu nữa. Các bãi tắm, nhà hàng, khách sạn cũng chưa được đầu tư đúng mức; kể cả nhân viên tiếp tân và hướng dẫn du khách giỏi ngoại ngữ cũng thiếu, đa số là từ miền Bắc mới vào. Ghé thăm một gia đình nuôi chó Phú Quốc "xuất khẩu" khiến tôi nhớ lại chú chó Phú Quốc mà một giáo viên đồng nghiệp đã cho tôi sau ngày 30/4/75 rất khôn và trung thành nhưng cũng dữ lắm. Những ngày chúng tôi phải ăn độn thì chú chó này cũng phải ăn khoai lang, khoai mì... Phú Quốc bây giờ cũng mọc lên nhiều quán karaoke, cà phê đèn mờ. Mãi dâm và AIDS đang lây lan khá nhanh ở Phú Quốc qua ngư phủ và số ít du khách. Quy chế ưu đãi dành cho những ai tình nguyện phục vụ hải đảo xa này đã thu hút khá nhiều nhân lực từ nhiều vùng đất khác đến đây định cư, lập nghiệp và xây dựng đảo này. https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitvwOkUOmvGveM_z56VLkR5JPuRQ6HbI9kswjaXkjQQCVp25W3Kfmver8U9nwxVLp2OtFjVGNcZf5trPqlo5VCJ6Xc_DS_FyjQ3UrqBpV4rg_qqECFC_o4kNk8qJq7IhtuVYYQGI1zNNA/s1600/dac-san-ruou-sim-phu-quoc.jpg
Nhắc đến Phú Quốc thì không thể không nhắc đến những nghề nghiệp truyền thống của cư dân ở đây. Đó là nghề sản xuất nước mắm và nghề trồng hồ tiêu. Nước mắm Phú Quốc và hồ tiêu Phú Quốc là hai mặt hàng nổi tiếng thế giới lâu nay. Ngoài hai nghề này, hoạt động kinh tế chủ yếu của cư dân Phú Quốc là khai thác hải sản. Gần đây, nhờ hoạt động du lịch trên đảo phát triển nhanh chóng, một bộ phận cư dân chuyển sang tham gia cung cấp các dịch vụ phục vụ du lịch như nhà hàng, khách sạn, buôn bán các "đặc sản" như Chó Phú Quốc, Cá khô Thiều, Rượu Sim, Nấm Tràm, Rượu Mỏ quạ, Rượu Hải mã, Hải Sản tươi và khô (mực, cá, tôm...),Ngọc trai biển (do 1 người Úc nuôi).
Phú Quốc có nhiều "danh lam, thắng cảnh" như Vườn quốc gia Phú Quốc, Khu bảo tồn biển Phú Quốc, Dinh Cậu, cảng An Thới, Bãi Kem, Nhà Lao Cây Dừa, Mũi Ông Đội, Bãi Đầm, Bãi Sao, Bãi Xếp Lớn, Bãi Xếp Nhỏ, Hàm Ninh, Dương Tơ, Núi Cô Chín, Đài Radar, Bãi Đất Đỏ. Trong khu Quần đảo An Thới có Hòn Thơm, Hòn Dừa, Hòn Rỏi, Hòn Đụn, Hòn Mây, Rút Hòn Chân, Qui Hòn Dăm. Khu thị trấn Dương Đông có Suối Đá Bàn, Dinh Cậu, Bãi Trường, Rạch Tràm, Rạch Vẹm. Phía Bắc Đảo có Bãi Thơm, Gành Dầu. Bên Làng chài Hàm Ninh có Bãi Vòng và khu du lịch Suối Tranh. Hầu hết các "địa danh" này còn hoang sơ vì đều thiếu vốn đầu tư.
Ở đảo Phú Quốc, vào ngày rằm tháng 7 âm lịch người dân thường đi chùa tại thị trấn Dương Đông. Vào ngày này sinh hoạt tôn giáo diễn ra khá nhộn nhịp.
Hiện nay du lịch của Phú Quốc được coi như là tăng luôn từ 100% trở lên so với năm trước đó nhưng ai cũng thấy cơ sở vật chất (đường xá, cầu cống, chợ búa, điện nước, bến bãi...), nhân sự (tour guide giỏi ngoại ngữ và am hiểu địa phương) và vốn đầu tư là những bài toán nan giải cho Phú Quốc. Hầu hết những miếng đất tốt ở vị trí thuận lợi cho sự phát triển du lịch đều đã bị các Ông/ bà lớn "xí phần".

Ăn sáng xong chúng tôi vòng sang chợ mua kính lặn vì kính của tàu du lịch không được tốt. Một vài tàu còn có đáy kính cho du khách ngắm đáy biển và san hô.http://v7.cache7.c.bigcache.googleapis.com/static.panoramio.com/photos/original/17904839.jpg?redirect_counter=1
http://v7.cache3.c.bigcache.googleapis.com/static.panoramio.com/photos/original/17904819.jpg?redirect_counter=1http://v2.cache3.c.bigcache.googleapis.com/static.panoramio.com/photos/original/17904771.jpg?redirect_counter=1http://v5.cache4.c.bigcache.googleapis.com/static.panoramio.com/photos/original/17904806.jpg?redirect_counter=1
Nhà bảo tàng Cội Nguồn
Rời Dương Đông về phía nam theo hướng bãi Trường, con đường bụi đỏ dọc theo bờ biển. Hai người một xe gắn máy. Ở đảo rất sẵn xe, lúc nào, ở đâu và bao nhiêu cũng có, bình quân 100.000 đ đến 120.000 đ hoặc hơn nữa tuỳ theo các điều kiện khác. Xe tay ga xịn cũng có luôn. Mỗi khách sẽ có kèm theo một nón bảo hiểm.Sau khi điểm tâm ở resort Sao Biển, anh và tôi từ chối lời mời hấp dẫn tham quan nhà thùng – nơi cho ra lò những chai nước mắm làm vang danh đất đảo khắp trong Nam ngoài Bắc, kể cả ở nhiều nước trên thế giới - để đi chợ. Gởi chiếc xe gắn máy Nhật mới cáu thuê từ mấy ngày qua nơi điểm giữ xe đầu chợ, không thấy phiếu phiếc, hỏi mới biết xứ này chẳng nơi nào có thứ “giấy tờ” như vậy, nhưng cứ yên chí lớn dạo chợ thỏa thích.
* Đòn bánh hình tam giác:
Dương Đông là ngôi chợ lớn nhất của “đảo ngọc”, nằm ngay trung tâm thị trấn, suốt ngày tấp nập kẻ bán người mua, hàng hóa không thiếu thứ gì so với đất liền. Những thứ được bày bán trong nhà lồng phần lớn là quần áo, vải vóc, mỹ phẩm, hàng xa xỉ ngoại nhập, không nên tìm hiểu làm gì, mất thời giờ. Điều khiến chúng tôi không cất bước đi được là trước cửa chợ có hai bà bán bánh tét không gói theo kiểu thông thường của cả nước, mà gói theo hình tam giác cân, bằng thứ lá lạ hoắc. Hỏi ra mới biết đó là bánh tét mật cật.
Chợt nhớ, hồi ở đất liền, cô bạn cứ nhắc chừng, ra Phú Quốc phải thưởng thức và mua bánh tét mật cật đem về, nếu không sẽ là thiếu sót “nghiêm trọng”, bởi đây là loại bánh “đặc sản độc quyền” của địa phương. Bánh tét mật cật có ba chủ bán ngay hai bên cửa chợ, đều là những cụ già ở tuổi huốt “thất thập cổ lai hi”. Bà cụ Lê Thị Thảo, 86 tuổi, bà cụ Nguyễn Thị Liễu cũng “xem xem” số tuổi ấy ngồi bán cạnh nhau. Hai bà cụ rất thân tình với khách, đã đành, mà còn thân tình với nhau. Hỏi bên này mà mua bên kia cũng hổng mích lòng. Cũng không có gì lạ vì hai bà cụ là sui gia.
Cả hai bà cụ đều vui miệng cho biết bán loại bánh gia truyền tại chợ này trên 20 năm nay. Rồi giảng giải: Mật cật là loại cây lá xòe như lá cọ, mọc đầy trên dãy núi Hàm Ninh. Thông thường, người ta dùng lá mật cật để chằm nón lá. Nhưng với ba bà cụ này, lá mật cật được dùng để gói bánh tét thay cho lá chuối “truyền thống”. Trước tiên, các bà phơi lá mật cật hơi héo cho cọng và lá mềm, không rách khi gói. Sau đó, lá được rửa, lau sạch bằng lớp dầu. Gói một đòn bánh tét bằng lá mật cật là một việc làm “tử công phu” vì mặt lá hẹp. Lại phải rất khéo tay với cọng lá mật cật không mềm như dây lác, buộc sao cho không chặt và không lỏng mới có được đòn bánh không khô hoặc nhão. Khó khăn hơn là đòn bánh dài khoảng 3 tấc này được gói theo dạng hình tam giác cân. Bánh tét mật cật làm từ nếp được lựa kỹ, không lẫn gạo, mới ngon. Sau khi “vuốt” sạch, để ráo, nếp được nhuộm màu bằng nước cốt lá bồ ngót cùng nước cốt lá dứa. Đậu xanh cà nấu nhừ cùng dây thịt mỡ làm nhưn. Bánh nấu chín có màu xanh như ngọc đẹp mắt vừa ngọt vị nếp, vừa bùi đậu xanh, vừa thơm hương lá dứa, béo thịt mỡ lại có tính giải nhiệt, ngừa và trị được mụt nhọt nhờ nước cốt lá bồ ngót. Đặc biệt, nếp không xào nước cốt dừa nên để được lâu ngày. Đòn bánh lớn 10 ngàn đồng, còn đòn nhỏ chỉ có 5 ngàn đồng. Đặc biệt các bà còn bán thêm bánh ú nước tro, một chục 10 ngàn đồng. Chúng tôi mỗi người mua vài đòn làm quà cho người thân và bè bạn ở đất liền ăn cho biết.
Cứ tưởng bánh tét mật cật là loại bánh mới có sau này, nhưng thực ra nó đã có từ gần một thế kỷ nay, mà “thủy tổ” và nguồn gốc của nó được hai nhà văn hóa Đông Hồ và Nguyễn Văn Kiểm tiết lộ trong bài “Cảnh vật Hà Tiên” đăng trên Tạp chí Nam Phong từ năm 1930: “Mồng 5 tháng 5, có bánh trạng gói bằng lá mật cật, bốn góc như bánh ú, nên có người kêu bằng bánh ú nước tro vì nếp trước phải ngâm nước tro mới được” (Nhiều tác giả, “Du ký Việt Nam”, tập I, Nguyễn Hữu Sơn sưu tầm và giới thiệu, trang 538, Nhà xuất bản Trẻ, 2007).
* Tham quan “nửa” chợ:
Chợ Dương Đông “giàu có” nhất vẫn là các loại hải sản tươi và khô. Nhà lồng chợ chính bán “hàng khô”. Đối diện là hai khu chợ bán “hàng ướt” nằm quay lưng ra biển cho tiện việc lên xuống hàng bông và hải sản. Mỗi ngày, hải sản được chuyển lên chợ từ các tàu đánh cá tấp nập cập bến. Bao nhiêu là cá biển, từ con nhỏ xíu đến con “khổng lồ” e ấp nằm khoe mình trên mâm phủ đá trắng tinh. Nào cá chình, cá thu, cá thu ảo, cá nhồng, cá bớp, cá diễn, cá nhái biển, mực, các loại sò…, giá khoảng từ 20.000 đồng/ký tới 40.000 đồng/ký.
Cá thu về kho chung với ba rọi cùng chút tiêu bột sẽ khiến bữa cơm nhà bạn mặn mà vị biển. Cá diễn nếu được nấu ngót, chiên lạt, nướng muối ớt cũng đều phục vụ hạnh phúc gia đình bạn bằng một bữa ăn ngây ngất chân răng. Cô chủ sạp mua bán hải sản Thanh Long sau khi làm một màn “gia chánh bỏ túi” cho hai chúng tôi bèn cười rất có duyên “tiếp thị” một cách hấp dẫn: sẽ “đóng thùng” các loại cá mua, chở ra tận sân bay, bến tàu giao đúng giờ hẹn rồi mới nhận tiền. Nếu ở Thnh phố Hồ Chí Minh, sẽ gởi hng bằng my bay tới nh. Vừa nói, cô vừa quấn con cá nhồng dài sọc (cỡ 1,4m) bằng nhiều lớp băng keo vàng. Trong khi đó, anh chàng người làm nhanh tay cho các con cá khc vào thùng mốp, đậy nắp thùng lại, kéo băng keo vàng rẹt rẹt quấn kín mít xung quanh. Làm ăn lớn, sạp này còn bán các loại tôm và chả cá.
Chả cá Phú Quốc là đặc sản độc đáo, chiên ngay tại chỗ. Cứ nhìn chảo dầu sôi sùng sục, những miếng chả cá đường kính khoảng 2 tấc từ từ vàng ruộm, bóng dầu, chỉ nhìn đã thấy ngon mắt lắm rồi. Nhưng sẽ “ngon mũi” hơn khi mùi thơm đặc trưng của cá biển phả ra khiến bụng dạ ta nôn nao. Cô Út Mùa, chủ sạp chuyên kinh doanh mặt hàng này, dẻo miệng mời chúng tôi mua rồi nhanh nhảu cắt từng miếng chả cá vừa mới chiên xong đưa tận tay chúng tôi: “Mấy chú ăn thử, bảo đảm không ngon không lấy tiền”. Không cưỡng được sức quyến rũ của miếng chả, chúng tôi cắn một miếng nhỏ, dầu mỡ bóng lưỡng môi mép, nhai và nghe hương vị đại dương mềm ngọt quến trong răng. Cô tiếp thị tiếp: “Một miếng chả chỉ có 10 ngàn đồng được làm bằng cá thu ảo và cá nhồng. Mua đi, con sẽ đóng gói gởi máy bay hoặc tàu đò theo chân các chú”…
Cồi biên mai (gân nối 2 mảnh vỏ của một loại sò biển có tên là Biên Mai)
Di theo con đường trước mặt chợ là màu xanh ngắt của những hàng rau quả củ, phần lớn “nhập” từ đất liền. Mới có mấy cơn mưa đầu mùa mà ở đây người ta bán đầy dẫy nấm tràm. Những tai nấm một mặt màu trắng sữa đục, mặt kia màu cà phê sữa đậm viền trắng được ngâm trong thau nước, gợi thèm. Ai đã một lần được thưởng thức nấm tràm xào thịt ba rọi, nấu canh tập tàng hoặc nấu cháo hải sản… thì sự quyến rũ của nó mãnh liệt lắm! Vị đắng của nấm thấm đẫm mặt lưỡi, chóp chép miệng vài cái sẽ nghe hậu ngọt lọt tót tới dạ dày. Ăn loại nấm mọc lẫn trong lá mục dưới gốc tràm hoang dã này đầu đêm giấc ngủ đến lúc nào không biết. Tôi nhấp nhổm muốn mua để được thưởng thức lại hương vị độc đáo của loại nấm giòn ngọt kỳ lạ này nhưng sợ loại hàng có chứa nước sẽ gây trở ngại khi đi đường. Cô chủ mau miệng giới thiệu loại nấm tràm khô, tiện hơn. Chợt nhớ những tai nấm tràm khô mua ở chợ Rạch Giá năm rồi, về nhà rửa hàng bao nhiêu nước vẫn còn cát, tôi lắc đầu. Cô bán hàng chỉ “mánh”: “Dễ ợt, rửa bằng nước nóng là xong ngay”. Lại “móc túi” đáp ứng thú ẩm thực của mình.
Nấm tràm

Nhiều hơn nấm tràm là không biết bao nhiêu chỗ bán xoài. Xoài thanh ca trái dài nhỏ, không đẹp mắt với màu vàng chín cây tự nhiên. Nhưng nhiều người nói, cũng như sầu riêng, xoài thanh ca Phú Quốc có hương vị độc đáo của biển đảo Tây Nam đất nước, hèn gì có đông khách lựa mua. Trái rừng tuy khiêm tốn nhưng tạo cảm giác hoang dã. Đó là những trái chùm trái tím đậm phủ lớp phấn mỏng, nhỏ hơn trái nho, có tên ngồ ngộ là đuồng đuông. Nhá thử, ngọt lịm. Còn dâu rừng từng chùm xanh lè nghe đâu vị ngọt chua thanh cũng là loại hàng “hút” dân thành phố khi tới đảo.
Trái đuồng đuông
* Văn hóa đảo
Đến chỗ giữ xe, nhác thấy tụi tôi, cậu thanh niên phụ trách mau mắn dẫn xe ra tận lòng đường giao rồi nhắc chìa khóa tôi quên giữ khi nãy vẫn còn nằm trong ổ. 1.000 đồng/chiếc là công sắp xếp xe cho có trật tự, tránh nắng mưa và công dẫn vô dắt ra, chớ ở đây chưa bao giờ có vụ mất cắp. Nhớ lại lần dựng xe đầu tiên khi tới khách sạn, tôi quen tay khóa cổ, cô tiếp tân thoáng thấy mỉm cười bảo một câu rất “khó chịu”: “Đừng khóa cho dễ dẫn (xe)”. Làm theo mà hồi hộp muốn chết. Té ra tập quán này không chỉ mới có mà từ xưa người Phú Quốc đã có đời sống văn hóa văn minh tốt đẹp này. “Ở Phú Quốc phần nhiều là đều còn giữ được cái phong tục, cái đức tính cổ thời, rõ là cái xã hội “gia vô bế hộ”. Nhà ở không bao giờ thấy có làm cửa, những nhà hào phú muốn làm cửa là cho tốt coi chớ ban đêm cũng vẫn không khóa. Cửa bỏ ngỏ mà không bao giờ có kẻ trộm. Gián hoặc mấy mươi năm mới xẩy ra một đám trộm thì đó là người nội địa ra mà thôi”. Đông Hồ đã viết như vậy trong bài “Thăm đảo Phú Quốc”, đăng trên Tạp chí Nam Phong năm 1927 (SĐD, tập II, trang 263)./.
Đến cảng An Thới, chúng tôi thuê tàu ra vịnh. Vượt qua mấy "con kênh" (hải lưu) rồi dừng lại ở hòn Dăm Trong câu cá.
Trong hình là tài công đang bắt nhum(cầu gai).
lặn ngắm san hô
Ngắm cảnh từ trên mui tàu rất thú vị. Có 21 hòn lớn nhỏ rải rác quanh phía nam đảo, đa số có người ở và lớn nhất là hòn Thơm, có cả tàu thuyền ngư dân các nước lân cận vào nghỉ ngơi, mua bán.

lên phía bắc đến giếng Ngự của vua Gia Long và Mũi Ông Đội...
...Vua Gia Long đã tìm được nước gần đấy.
Nơi mũi kiếm vua Gia Long (tương truyền rằng) đã khơi nguồn nước.
Tiếp tục lên phía bắc đến bãi Sao. Cùng với bãi Kem cạnh đấy (tên khác: Khem), bãi Sao là một trong 2 bãi cát trắng đẹp nhất Phú Quốc.

Ăn trưa thôi: mực luộc, ghẹ luộc, tôm nướng, bào ngư nướng, cá bớp nấu canh...
Ruột nhum chỉ có một tí thịt, nặn mù tạt cay, vắt thêm chanh, trộn đều rồi ngậm...
Chiều, theo đường Hàm Ninh, nơi nổi tiếng về ghẹ biển và một làng chài lâu đời.
gỏi ốc
Cá mú chưng
Cơm ghẹ...
Chợ Dương Đông

Dinh Cậu!


ra đảo bằng tàu (tàu Dương Đông, chậm nhưng rộng rãi) chạy buổi chiều từ Rạch Giá.

tàu cập cảng An ThớiSuper Đông, nhỏ, chật nhưng luôn đúng giờ và phục vụ chuyên nghiệp. Tuyến Rạch Giá – Phú Quốc còn vài hãng tàu khác như Hải Âu, Dương Đông Express, Transmexco...
sân bay Phú Quốc
cảnh Phú Quốc nhìn từ máy bay ...
hủ tiếu tôm mực 20.000 đ/tô
bãi tắm riêng cách trung tâm thị trấn Dương Đông 1,5km về phía nam.
đi vào thác Đá Ngọn phải qua một hồ nhân tạo Dương Đông cách thị trấn gần 10km đường bộ tại chân núi Hàm Ninh. Đáy hồ là những khu rừng nay chìm sâu dưới 15m nuớc (độ sâu sẽ là khoảng 30m trong năm tới). Hồ là nguồn nuớc chính của đảo với 16km2 (bao gồm mặt hồ và lưu vực)
dùng thuyền máy composite đưa vào hẽm núi, nơi có đường lên thác
Đường lên thác cũng chính là dòng suối cạn.
Con đường rất vất vả nhưng đẹp và nhiều bất ngờ vì hệ thực vật thay đổi dần theo độ cao, thác tiếp nối thác liên tục cấp nước cho hồ. Có tất cả 7 ngọn thác.
Không phải ai cũng lên được đến đỉnh và phần thưởng là một không gian bao la nhấp nhô 99 ngọn núi của huyền thoại 99 voi. Những cây thanh tùng những tưởng chỉ thấy trong tranh thủy mặc Trung Hoa đung đưa trên vách núi.

dừng chân ở thác thứ nhì
Tắm thác
có rất nhiều hoa trái lạ trong cả khu rừng hơn 31 vạn hecta này.

Nướng cá lóc núi(sống rất nhiều dưới hồ). Thịt dai như thịt gà.
mưa rừng bất chợt đổ xuống, mưa càng lúc càng nặng hạt... Chai rượu sim bắt đầu hữu dụng, đứng dầm dưới mưa để ăn cá lóc núi và uống rượu sim.
Gỏi cá trích, lẩu vàng ươm dưới đây là bún kèn (một loại cari có bột hạt điều pha nước cốt dừa ăn với bún), với chai rượu vang sim.
Ảnh: Phù Sa Lộc, Trịnh Việt Dũng, Phạm Đình Quát, Lê Hoàn, Trần Kim Đính
Dân ăn chơi ở Phú Quốc cho biết, “tiên nữ” có 2 dạng, loại sẵn sàng “lướt sóng” - quan hệ với khách ngay tại suối, còn lại là tắm bikini cho khách xem.
Từ thị trấn Dương Đông (Phú Quốc) men theo con đường đất đỏ đi sâu vào núi Hàm Ninh là đường lên suối Đá Bàn. Khách từ phương xa tìm đến khó cầm lòng trước vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ. Giữa không gian hoang sơ của cây rừng, thác nước, nhiều người không ngần ngại cởi xiêm y, mắc lên nhánh cây rừng rồi nhảy xuống dòng suối mát lạnh.
"tiên nữ" đang tắm suối
Nắm bắt nhu cầu của du khách: xem tắm thoát y hoặc tắm chung kỳ cọ, dịch vụ này ra đời. Vinh, một đại gia hỉ hả: “Một bên vừa được... tắm, vừa được tiền, còn một đàng thì được thỏa mãn... con mắt. Toàn những em mười tám đôi mươi, mơn mởn”.
Trong danh bạ của Vinh có cả chục số điện thoại của "mối ruột", chỉ cần gọi điện là sau 30 phút các em sẽ có mặt. Nếu là khách vãng lai, có mấy anh xe ôm ở đầu đường “tiếp thị”. Mỗi chuyến xe từ ngoài vào suối mất 60.000 nghìn đồng, nếu khách có nhu cầu thì lái xe sẽ điều “tiên” tới.
Dân ăn chơi ở Phú Quốc cho biết, “tiên nữ” có 2 dạng: loại sẵn sàng “lướt sóng” - quan hệ với khách ngay tại suối, còn lại là tắm bikini cho khách xem.
Linh, “tiên nữ” 17 tuổi đến từ Cái Răng, Cần Thơ cho hay, mỗi buổi tắm em được khách cho 200.000 - 300.000 đồng. "Nhưng lỡ gặp mấy ông say sỉn, dân quậy thì chẳng được gì, có khi còn phải tốn tiền mua thuốc uống vì cảm lạnh", Linh nói.
Nhóm của Linh có 7 cô, người lớn nhất mới 22 tuổi. Nhóm này là tiếp viên các quán bia, ngoài thị trấn Dương Đông. Buổi sáng quán thường vắng vẻ nên các cô tranh thủ đi làm thêm.
Mai, có hơn 3 năm làm “tiên”, tâm sự: “Cùng đường nên tụi em mới làm nghề này. Mình đứng dưới suối lạnh, còn mấy anh ngồi trên nhậu, chỉ trỏ mình bình phẩm...".  Nhiều người nói với tôi rằng con gái Phú Quốc đa dâm, thích sex nên rất thoáng trong chuyện lên giường với đàn ông và thực tế cho thấy....không sai !

No comments:

Post a Comment