Tuesday, January 31, 2012

Vài vụ ăn thịt người ghê rợn trong lịch sử

Khi tôi vượt biển đến đảo Pulau Bidong, tôi đã được nghe chuyện những chuyến tàu lênh đênh nhiều ngày trên biển khiến người ta đói khát... và họ phải ăn thịt người chết (thậm chí với cả người sống ?). Khi qua Mỹ, tôi đã được nghe chuyện có người "bệnh hoạn" đến mức giết người rồi bỏ tủ lạnh mà ăn dần dần...
Đối với nhân loại, ăn thịt người (Cannibalism) là điều cực điểm man rợ, nhưng thực tế điều này đôi khi vẫn xảy ra, nguyên nhân có thể do văn hóa, tập tục, có thể do nhu cầu sống còn, hay do sự thích thú bệnh hoạn...

Ăn thịt đồng loại là hành động ăn thịt các thành viên đồng loại. Chuyện thú vật ăn thịt đồng loại tương đối khá phổ biến trong vài chủng loại như nhện, bò cạp... Còn chuyện người ăn thịt người đã từng là tục lệ trong một số bộ lạc ở Trung Mỹ, Ai Cập...thời xưa và trong một vài trường hợp thời nay.

Ăn thịt đồng loại là hiện tượng phổ biến và là một phần trong chu kỳ sống. Nhện đỏ-đen cái, nhện đen quả phụ, một số loài bọ ngựabọ cạp ăn con đực trong lúc giao phối (mặc dù tần số xảy ra bị nói một cách phóng đại quá mức). Đối với các sinh vật khác, ăn thịt đồng loại ít liên quan đến giới tính hơn liên quan kích cỡ. Bạch tuộc lớn săn các con nhỏ hơn là hiện tượng thường thấy trong thiên nhiên, và tương tự với nhiều loài cóc, , kỳ nhông, cá sấu.
Ăn thịt đồng loại có thể cực kỳ phát triển trong trường hợp bị giam cầm hay không chịu nổi tình trạng thiếu thức ăn. Đặc biệt, lợn nái nuôi có thể ăn thịt con mới sinh, mặc dù hành động đó chưa được quan sát thấy đối với lợn sống tự nhiên. Một trường hợp khác dẫn tới ăn thịt đồng loại là khi bị giam hãm, nhiều loài sống theo lãnh thổ rộng trong tự nhiên có thể có hành động ăn thịt đồng loại. Ví dụ, nhện đen hiếm khi ăn thịt đồng loại trong tự nhiên nhưng chúng làm điều đó rất phổ biến khi bị giam cầm. Người ta đã biết rằng thỏ, chuộtchuột đồng sẽ ăn thịt con non nếu tổ của nó bị thú săn mồi tấn công đe dọa nhiều lần.
Con cái trưởng thành ở một số loài giết và đôi khi ăn thịt con non cùng loài nó nếu con non đó không có mối quan hệ huyết thống gần gũi - nhất là loài tinh tinh. Người ta tin rằng đó là cách để giảm phân chia thức ăn trong bầy và nhu cầu thức ăn sẽ đủ cho con cái của con vật ăn thịt đồng loại. Trong suốt thời gian NATO ném bom Liên bang Nam Tư vào năm 1999, một số lượng lớn động vật trong vườn thú Belgrade, trong đó có hổsói, bị thương và chúng ăn con mình. Prince, một con hổ Bengal, trong chiến tranh Ấn Độ thậm chí còn tự ăn thịt chính mình - tự gặm chân mà người trong vườn thú nói rằng đó là "sự phản đối" việc ném bom.

Ở loài ong

Các nhà khoa học cho rằng, loài ong ăn thịt lẫn nhau là vì mục đích đảm bảo sự ổn định trong một tổ ong.
Với loài ong mật, ong bắp càykiến, ong chúa vẫn đẻ trứng kể cả khi trứng không được thụ tinh, những quả trứng này sẽ nở ra thành con đực. Điều này làm cho số lượng ong đực sẽ nhiều quá mức cần thiết. Và như vậy, vì ong đực không làm việc mà chỉ đi thụ tinh, sẽ có nhiều kẻ "ăn không ngồi rồi", hơn nữa số lượng ong đực nhiều sẽ có thể tăng số lượng ong thợ thông qua quá trình thụ tinh.
Hơn nữa, vì ong chúa thường giao phối với nhiều ong đực khác nhau, nên hệ gene của đàn ong sẽ đa dạng đáng kể. Điều này không tốt đối với loài ong, bởi mỗi loài có một đặc điểm riêng, nếu xuất hiện một con ong lạ mặt thì nó có thể làm mất đồng nhất trong quá trình phân công lao động trong đàn ong.

Các sự kiện ăn thịt người trong lịch sử

Việc ăn thịt người đã được chứng minh bằng tư liệu ở Ai Cập trong thời kỳ đói kém do nước sông Nin không lên trong tám năm (1064 đến 1072).
Quân thập tự đã phân loại để ăn thịt người sau khi vây hãm thành công Ma'arrat al-Numan năm 1098.
Ở châu Âu, trong Nạn đói 1315-1317, khi Dante đang sáng tác một tác phẩm lớn trong lịch sử văn học phương tây và thời kỳ Phục hưng vừa bắt đầu, có những báo cáo loan rộng khắp châu Âu về tục ăn thịt người. Tuy vậy, nhiều nhà lịch sử đã bác bỏ các báo cáo đó vì cho đó chỉ là tưởng tượng và mơ hồ.
Những người còn sống sót sau khi con tàu Pháp Medusa chìm năm 1816 bị phân loại để ăn thịt sau bốn ngày lênh đênh trên một cái mảng.
Sau khi tàu Whaleship Essex của Nantuket bị chìm do cá heo, ngày 20 tháng 11 năm 1820, những người còn sống, trên ba con tàu nhỏ, bị phân loại theo thỏa thuận, để bị ăn thịt nhằm cứu một vài người khác sống sót.
Cuộc thám hiểm vùng cực thất bại của Sir John Franklin, một người đàn ông tên là Alferd Packer bị buộc tội là giết và ăn thịt bạn đồng hành của mình.

Tục ăn thịt người

Việc ăn thịt người ở nhiều bộ tộc mang tính chất sắc tộc trong quá khứ, nhưng thực sự là đã xuất hiện và trở thành tập quán xã hội. Một số người lý luận rằng tục ăn thịt người hầu như không tồn tại, trong khi những người khác cho rằng một vài di tích ở vùng Tây Nam Hoa Kỳ có thể cung cấp bằng chứng cho tục ăn thịt người. Các trường hợp riêng biệt tại các nước khác đã thấy là âm mưu trong đầu một số người, tội phạm và tin đồn không chính xác bởi những kẻ quá khích. Có bằng chứng gây tranh cãi về tục ăn thịt người loan rộng trong suốt thời gian đói kém ở Ukraina những năm 1930, trong cuộc bao vây Leningrad trong Đệ nhị thế chiến và trong suốt nội chiến Trung Quốc. Một ví dụ gần đây nằm trong những câu truyện do người tị nạn từ Bắc Triều Tiên tiết lộ về tục ăn người trong và sau thời kỳ đói kém năm 1995 đến 1997.
Thường thì các lời đồn đại về tục ăn thịt người phổ biến hơn so với thực tế. Nữ hoàng Isabella (Tây Ban Nha) ra lệnh cho người Tây Ban Nha đi xâm chiếm TrungNam Mỹ không được nô lệ hóa các bộ tộc bản xứ mà họ chạm trán trừ khi các bộ tộc đó có tiến hành tục ăn thịt người. Như thế có nghĩa là tục ăn thịt người đã bị thổi phồng một cách quá mức và trong hầu hết các trường hợp là bịa đặt. Các bộ lạc tại Caribe đã nổi tiếng từ lâu với tục ăn thịt người, song trái lại, trên thực tế các nghiên cứu hiện đại không tìm thấy dấu vết nào của tập tục đó. Trong suốt những năm Anh mở rộng thuộc địa, chiếm hữu nô lệ được cho là bất hợp pháp trừ khi người liên quan đến trở nên quá suy đồi. Chứng cứ về ăn thịt người khủng khiếp và vì vậy nên các báo cáo về tục ăn thịt người trở nên lan rộng.
Bộ lạc Korowai, vùng đông nam của tỉnh Papua của Indonesia, là một trong những bộ lạc cuối cùng trên thế giới còn tiến hành tục ăn thịt người. Trong nhiều cuộc chiến ở châu Phi, tục ăn thịt người được cho là xuất hiện khác phổ biến mặc dù trong thời kỳ chiến tranh nó không xuất hiện trừ các trường hợp riêng gồm có một vài phương thuốc dân tộc.
Nhà sử học quân phiện Nhật về Trung Quốc cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20, chẳng hạn Kuwabara Jitsuzo, đã khẳng định là văn minh Trung Hoa có một lịch sử ăn thịt người, có thể trích dẫn ra từ văn học. Gần đây hơn, nhà văn Trung Quốc Lu Xun sử dụng tục ăn thịt người như một chủ đề xuyên suốt tác phẩm văn học của mình. Thêm vào đó, có tin đồn rằng tục ăn thịt người diễn ra trong thời kỳ thiếu đói lúc cuộc Cách mạng văn hóa tiến hành. Tuy vậy, không có bằng chứng thuyết phục bên ngoài nguồn tư liệu văn học rằng tục ăn thịt người được chấp nhận trong xã hội Trung Quốc cổ, cũng chẳng có các nghiên cứu dứt khoát nào đề xuất rằng ăn thịt người trở nên phổ biến suốt thế kỷ 20 ở Trung Quốc. Trớ trêu là có tài liệu đầy sức thuyết phục và bằng chứng pháp lý cho rằng quân Nhật thực hành ăn thịt cả đối phương lẫn quân mình trong Thế chiến thứ hai khi cạn nguồn tiếp tế. Có tác giả đã phân tích tục ăn thịt người và các thức ăn cấm, tác giả cho rằng nó phổ biến khi con người sống theo các nhóm nhỏ, song biến mất khi sự quá độ lên xã hội có nhà nước, người Aztec là một ngoại lệ.

[sửa] Ăn thịt đồng loại trong chiến tranh

Ăn thịt người diễn ra trong những lính trong cuộc Thập tự chiến lần thứ nhất. Một vài lính thập tự đã sống nhờ vào xác chết kẻ thù sau khi chiếm một thị trấn Ả Rập tại Ma'arrat al-Numan. Nhiều khẳng định cho là những lính thập tự đã bắt đầu mất hết tính người, nhưng trên thực tế họ phải làm như vậy để sống sót được. Hành động trên lại tái diễn ở các trận đánh sau trong tháng 3 ở Jerusalem.
Một vài người cho rằng ăn thịt người diễn ra trong cuộc bao vây Leningrad.
Một vài bộ lạc bản địa châu Mỹ tin rằng ăn một phần thịt kẻ thù có thể nhận được các kỹ năng đặc biệt từ kẻ thù đã chết (ví dụ ăn tim một kẻ thù dũng cảm giúp nhận thêm nhiều dũng khí). Ăn thịt kẻ thù cũng được ghi lại trong thơ Trung Hoa.
Có tư liệu và bằng chứng pháp lý do nhiều người chứng kiến cung cấp về việc ăn thịt người trong lực lượng quân Nhật vào thời kỳ Thế chiến thứ hai. Khi thức ăn cạn kiệt, thậm chí lính Nhật giết và ăn thịt người khác khi không có dân thường phe đối phương. Trong các trường hợp khác, quân lính phe đối phương bị hành hình và sau đó bị xả thịt ra.
Ăn thịt người được ít nhất một nhân chứng ghi nhận, đó là phóng viên Neil Davis trong chiến tranh tại Đông Nam Á trong những năm 1960 tới những năm 1970. Davis cho biết người Khmer có tập tục chia nhau ăn thịt kẻ thù sau khi tiến hành giết chết một cách hung bạo, nhất là phần gan. Ông ta, và nhiều người tị nạn nói rằng tục ăn thịt người được thực hiện không theo nghi lễ khi không tìm nổi thức ăn nữa. Điều này thường xuất hiện khi các thị trấn và làng mạc nằm dưới quyền kiểm soát của Khmer Đỏ, thức ăn được chia theo khẩu phần rất nghiêm ngặt, dẫn tới nạn chết đói lan rộng. Trớ trêu thay, mọi công dân bị bắt khi tham gia ăn thịt người liền bị xử tử ngay lập tức.
Ăn thịt người đã từng được báo cáo trong nhiều cuộc xung đột gần đây ở châu Phi, gồm có Chiến tranh Congo lần thứ hai, và nội chiến tại LiberiaSierra Leone. Tiêu biểu là khi đã tuyệt vọng, trong thời kỳ hòa bình thì ít hơn nhiều, chẳng hạn ở bộ lạc Pygmie tại Congo. Cũng có báo cáo rằng các thầy lang châu Phi thỉnh thoảng sử dụng các phần cơ thể trẻ con trong thành phần thuốc của họ.

Ăn thịt người trong nghệ thuật
Một số tác phẩm nghệ thuật có miêu tả về việc ăn thịt đồng loại.
  • Bộ phim kinh dị "Hannibal", thực hiện bởi đạo diễn Ridley Scott trong năm 2001, đã có trình bày một cảnh tượng "người ăn não của chính mình". Phim này được dựng từ một tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Thomas Harris.
Tục ăn thịt người và những bí ẩn xung quanh
Cách đây hàng nghìn năm, những bộ tộc người nguyên thuỷ đã từng xẻ thịt đồng loại để làm món chính cho các bữa tiệc trong rừng già. Cho đến nay, tập tục man rợ đó chỉ còn trên phim ảnh và trong các viện bảo tàng. Tuy nhiên, mới đây các nhà khoa học đã có cơ hội để lật lại các trang sử khi phát hiện rằng việc ăn thịt người sẽ gây ra các tổn thương não cho vị ""thực khách"" phàm ăn.
Một nhóm các nhà khoa học thuộc ĐH London, Anh, đã sử dụng các kỹ thuật di truyền để tìm hiểu về tập tục khủng khiếp nọ. Sau đó, họ thấy rằng trong các tộc người nguyên thuỷ luôn tồn tại một căn bệnh có tên là Creutzfeldt-Jakob (CJD). Đây là chứng bệnh có thể tàn phá não bộ các bệnh nhân. Thông thường, CJD rất hiếm gặp, chỉ chiếm tỷ lệ 1 trên 1 triệu. Tuy nhiên, có cũng là căn bệnh cực kỳ khó chữa, người bệnh hầu như nắm chắc một suất vé trên chuyến tàu của thần chết. Não của bệnh nhân bị khoan thành rất nhiều lỗ, tiếp sau là sự mất trí và cuối cùng là cái chết thảm thương.
Một dạng rất gần của CJD có tên là kuru đã được coi là rất phổ biến trong cộng đồng dân cư tại Papua New Guinea ở thời kỳ đồ đá. Các nhà khoa học đã nhanh chóng xác định rằng đó cũng là một trong rất nhiều hình thái khác của CJD.
Ông John Collinge, trưởng nhóm nghiên cứu, nói: ""Có rất nhiều bằng chứng nhân loại học cho thấy tập tục ăn thịt người man rợ không chỉ xảy ra tại Papua New Guinea"".
Kể từ những năm 1990, các nhà nhân loại học đã tìm thấy một dạng mới của căn bệnh này xuất hiện trên người, hầu hết đều ở Anh quốc, họ cũng nhanh chóng liên hệ chứng bệnh này với dạng bệnh bò điên nổi tiếng.
Trên thực tế, những người đi khai hoang châu Úc đã chính thức đặt dấu chấm hết cho tục ăn thịt người. Ông Collinge và các đồng nghiệp đã tiến hành phân tích các dữ liệu về di truyền đối với tập tục này. Ông Collinge nói: ""Tại thời điểm đó, bệnh kuru đã giết chết khoảng 1% dân số cổ đại hàng năm. Chúng tôi đã có được các mẫu phân tích cụ thể"".
Những phân tích này đã phần nào cho thấy xã hội thời tiền sử của 500.000 năm về trước.
Nhà khoáng sản Parker ăn thịt đồng nghiệp
Nhà khoáng sản người Mỹ Parker đã bị kết án tù 40 năm vì ăn thịt đồng nghiệp của mình. Ngày 9 tháng 2 năm 1874, Parker đi thăm dò địa chất ở núi Colorado (Mỹ) cùng năm đồng nghiệp. Sau đó hai tháng, Parker chỉ quay lại một mình và khi được hỏi về tung tích của 5 người còn lại, hắn ta thẳng thừng tuyên bố đã giết chết họ. Nguyên nhân là khi đi khảo sát địa hình, họ đã bị lạc trong rừng và không thể tìm được thức ăn. Vì lý do sinh tồn, Parker đã giết và ăn thịt hết 5 người đồng hành của mình. Ban đầu mọi người không tin vào những gì Parker nói nhưng sau đó chính Parker đã đi đầu thú và bị kết án 40 năm tù.
Parker, kẻ ăn thịt người.
Parker, kẻ ăn thịt người.
Albert Fish – ma sói vùng Wysteria
Albert Fish là một tội phạm chính trị. Gã thừa nhận đã giết ba chính trị gia và ngụy tạo như một tai nạn. Ngoài ra, hắn bắt giữ trên 400 trẻ em khắp nước Mỹ, vài người trong số đó bị gã tra tấn và giết chết để lấy thịt. Thậm chí, tên bệnh hoạn còn nhận xét: "Tôi thích trẻ con, thịt của chúng đầy mùi vị". Hắn coi những điều ghê tởm kia như một thú vui và tìm thấy sự thỏa mãn khi xuống tay giết hại và ăn thịt đồng loại. Fish cũng thích xâm hại các bé gái nhỏ tuổi.
khong de
Nguyên nhân của những hành động bệnh hoạn và độc ác đó được cho là do Albert Fish bị chính con đẻ của mình bỏ rơi, không nhận cha. Từ đó, tên tội phạm này đã sinh ra lòng hận thù các bé gái và không ngừng bắt cóc, tra tấn cũng như giết hại các cô bé. Nạn nhân đầu tiên của Albert Fish là cô bé Grace Budd 12 tuổi. Khi đó Albert Fish đổi tên thành Frank Fish – Howard và xin vào gia đình cô bé để làm công. Nhận được sự yêu quý và tin tưởng của gia đình, Albert đã đưa Grace đi chơi và kể từ đó cô bé hoàn toàn biến mất.
Khi bị bắt giữ, Albert Fish đã bị tra tấn trên ghế điện cho đến chết và đây là bản án hoàn toàn thích đáng cho tên giết người ghê rợn.
Ăn thịt kẻ thù
Cuối những năm 90 của thế kỷ 20, "Mặt trận cách mạng Sierra Leone", một tổ chức chính trị ở Tây Phi, tiến hành những cuộc bạo động đẫm máu để lật đổ chính quyền trung ương. Để chiếm được quyền khai thác kim cương, những phần tử khủng bố được trang bị vũ trang đầy đủ này đã đe dọa những người nông dân ở Sierra Leone. Tổ chức này đã tiến hành rất nhiều cuộc bạo động, cưỡng bức thanh thiếu niên xung quân, cắt cụt tứ chi của quân địch và ăn thịt họ. Tất cả những người kêu gọi hòa bình và những nhân viên của Liên Hợp Quốc đều là kẻ tử thù của tổ chức này.
Ăn thịt kẻ thù cũng là một trong những công cụ và phương pháp để tổ chức khát máu này tiến hành những hoạt động khủng bố. Hiện con số chính xác những người bị hại vẫn chưa được xác định.
Lưu học sinh người Nhật Issei Sagawa ăn thịt bạn gái
Lưu học sinh người Nhật Issei Sagawa tốt nghiệp đại học Paris chuyên ngành văn học Anh năm 1981 và có bạn gái 25 tuổi người Pháp Renee Hartevelt. Hắn đã giết chết và ăn thịt luôn bạn gái của mình. Issei đã mời cô bạn gái xinh đẹp đến nhà để bàn luận về văn học. Khi hai người chuẩn bị ăn bữa tối, tên này đã dùng súng bắn chết cô và trong hai ngày sau đó, hắn ung dung ở nhà tận hưởng mùi vị thịt người. Trong cuốn tiểu thuyết của mình, hắn còn miêu tả một cách sinh động quá trình này. Nhưng Issei không hề phải ngồi tù vì người cha giàu có đã tìm mọi cách kéo hắn về Nhật Bản để không phải chịu kết án ở Pháp
.
Tên sát nhân Issei Sagawa.
Tên sát nhân Issei Sagawa.
Khi về Nhật thì hắn hoàn toàn được trắng án và trở thành một nhân vật nổi tiếng. Hắn đã viết bốn cuốn tiểu thuyết và đều được đăng báo. Thậm chí Issei còn được lên truyền hình. Hắn đã từng phát biểu rằng: “Mọi người giúp tôi trở thành sư phụ ăn thịt người, tôi rất sung sướng, từ giờ tôi sẽ quan sát thế giới bằng con mắt của kẻ ăn thịt người”. Hiện nay hắn là một người thành công và hoàn toàn tự do trên đất nước Nhật Bản. Có thể nói đây là trường hợp ăn thịt người duy nhất trên thế giới hoàn toàn được trắng án sau khi bị phát hiện ra hành vi phạm tội ghê rợn của mình.
Tên ăn thịt người biến thái ở Ukraine
Chica Tiluo sinh ra ở Ukraine, là kẻ sát nhân hàng loạt, tội phạm về tình dục. Chica Tiluo từng là một giáo viên được mọi người kính trọng và trong con mắt của người thân cũng như hàng xóm, hắn là một người đáng kính và có cuộc sống gia đình hạnh phúc. Có lẽ hắn là đối tượng cuối cùng để mọi người nghĩ đến trong danh sách những kẻ sát nhân hoàng loạt.
Sở thích của Chica là lượn lờ ở những bến xe buýt và những nhà ga để rình con mồi, thường là trẻ em và gái điếm. Nạn nhân đầu tiên là một bé gái 9 tuổi. Mỗi khi giết người, hắn luôn móc mắt nạn nhân ra trước vì rất sợ đôi mắt đó sẽ theo dõi những hành vi tội ác của mình.
Chica rất thích đưa con mồi của mình vào rừng, sau đó mới ra tay hạ sát. Khi bị bắt, hắn ta đã khai nhận rằng mình đã giết 50 nạn nhân và đều ăn thịt họ. Hắn thừa nhận hành vi ăn thịt người là để thỏa mãn thú tính và sự thích thú của bản thân. Rất may mắn là tên sát nhân điên cuồng này đã bị loại bỏ hoàn toàn khỏi xã hội loài người.
Nạn nhân đồng ý mời ăn thịt mình
Armin Meiwes người Đức là một chuyên viên tin học. Năm 2001, hắn đăng một tin quảng cáo trên mạng với nội dung tìm một người tự nguyện cho mình ăn thịt với yêu cầu người đó phải khỏe mạnh, béo tốt, tuổi từ 18 đến 30. Những tưởng tin tức điên rồ đó sẽ bị lãng quên cùng với thời gian, nào ngờ có một người đàn ông tự nguyện tìm đến nhà Armin Meiwes, đó là Bernd Brandes, một kỹ sư tin học ở Berlin.
Hai người đàn ông gặp nhau vào lễ giáng sinh và bắt đầu lên kế hoạch cho hành vi điên rồ của mình. Bernd đồng ý cho Armin giết chết và xả thịt mình. Armin đã quay lại toàn bộ quá trình khủng khiếp đó và lưu giữ như một kỷ niệm. Bởi vì những hình ảnh này quá dã man và đẫm máu nên cảnh sát không dám công khai tường tận các chi tiết của cuộn băng. Kẻ sát nhân lạ đời này đã bị kết án chung thân nhưng hắn ta không đồng ý với mức án đó, lý do hắn ta đưa ra là nạn nhân đồng ý cho hắn giết chết. Nhưng xét đến tính chất nguy hiểm của vụ án, thẩm phán vẫn giữ nguyên mức án với mục đích loại bỏ một thành phần nguy hiểm ra khỏi xã hội.
Kẻ ăn thịt người bệnh hoạn Jeffrey Dahmer
Jeffrey Dahmer là một tên giết người hàng loạt và chuyên ăn thịt nạn nhân của mình. Kẻ bệnh hoạn này thường dụ dỗ những thanh niên trẻ đến nhà, sau đó dùng rượu hoặc thuốc mê để khống chế và giết chết để ăn thịt. Hắn còn dùng cơ thể của họ để làm thí nghiệm.
Jeffrey Dahmer có vẻ bề ngoài hoàn toàn bình thường nhưng ẩn sau đó là một kẻ sát nhân độc ác và bệnh hoạn. Khi ăn thịt người, hắn ta cũng rất “kỹ tính”, chọn lựa những phần nào ăn được thì cất riêng trong tủ lạnh, còn những phần không ăn được thì dùng acid sunfuric để tiêu hủy.
Việc Jeffrey Dahmer bị bắt xảy ra hoàn toàn bất ngờ. Vào một đêm tháng 7 năm 1991, hai cảnh sát tuần tra Patrolmen RouthRolf Mueller đang làm nhiệm vụ thì bắt gặp một cô gái trẻ chạy trốn đầy hoảng hốt trên đường, tay vẫn còn đeo chiếc còng số 8. Đó là Tracy Edwards, một người hàng xóm của Jeffrey Dahmer. Cô đã bị hắn dụ dỗ vào nhà và suýt chút nữa trở thành nạn nhân tiếp theo. May mắn thay cô đã chạy trốn được và trình báo với cảnh sát. Khi tiến hành khám xét nhà, cảnh sát đã phát hiện ra rất nhiều hộp sọ và xương người. Jeffrey Dahmer đã bị tuyên án 1070 năm tù do nước Mỹ không có án tử hình. Nhưng đến ngày 28 tháng 11 năm 1994 hắn đã bị giết chết khi đánh nhau với các bạn tù.
Chuyến bay kinh hoàng
Ngày 13 tháng 10 năm 1972, chuyến bay số 571 của không quân Uruguay chở đội bóng bầu dục của trường Stella Maris xuất phát từ thủ đô Santiago, Chile để tham gia một trận đấu bóng. Khi bay qua dãy núi Andes, do bất ngờ gặp gió mạnh, bão tuyết và do lỗi của phi công mà máy bay đã bị rơi xuống dãy núi Andes. Trên chuyến bay có 45 người, 16 người đã chết ngay tại hiện trường.
Sau một vài tuần trên dãy núi Andes, con số sống sót chỉ còn lại 13 người, đều bị thương, đói khát và đang lần mò đi tìm sự sống. Ba quốc gia đã cử rất nhiều đội cứu hộ tìm kiếm nhưng họ không thể nhìn thấy chiếc máy bay màu trắng trong tuyết từ trên không trung, và họ ngưng tìm sau tám ngày. Lúc đó họ cho rằng tất cả hành khách đều đã tử nạn. Về sau, người sống sót cuối cùng đã kể lại điều kinh hoàng nhất khi những con người đáng thương phải trải qua những ngày lưu lạc trên dãy núi phủ đầy tuyết Andes. Do không có thực phẩm và cả đoàn bị cái lạnh của dãy núi hành hạ, để sinh tồn, họ đã phải ăn thịt những người đã chết để tồn tại trong vòng 72 ngày, trước khi được cứu thoát.
Một nghiên cứu sinh có biệt danh là “cái nỏ ăn thịt người” bị bắt giam sau khi thừa nhận đã sát hại 3 gái mại dâm một cách “độc ác và quái dị”. Hắn có tên thật là Stephen Griffiths. Hắn thú nhận đã giết hại Suzanne Blamires, 36 tuổi, bằng cách dùng nỏ bắn vào đầu cô khi cô gái này cố chạy trốn khỏi nhà của hắn trên con phố đèn mờ ở thành phố Bradford (Anh) vào tháng 5 năm nay. Griffiths cũng thừa nhận đã giết 2 người phụ nữ trước đó tên là Shelley Armitage (31 tuổi) và Susan Rushworth (43 tuổi).http://media.ebaumsworld.com/mediaFiles/picture/563042/788923.jpg
Tuy nhiên, trong quá trình lấy lời khai, Griffiths thú nhận hắn đã giết tổng số 6 gái mại dâm, trong đó 3 phụ nữ còn lại cảnh sát vẫn chưa xác định được danh tính.
Kẻ giết người cũng thừa nhận rằng hắn sát hại các nạn nhân một cách tàn bạo rồi… ăn thịt họ. “Hắn đã biến bồn tắm thành một lò mổ trong nhà” – một sĩ quan cảnh sát cho biết tại phiên tòa.
59fc6a7c9b6f30148e9ad79548756e87 Kẻ giết và ăn thịt 6 gái mại dâm bị bắt
Stephen Griffiths
Tội ác khủng khiếp của Griffiths được phát hiện sau khi một nhân viên an ninh tiến hình kiểm tra những thước phim được quay bí mật tại tầng 3 tòa nhà chung cư, nơi có căn hộ của Griffths, trong một cuộc kiểm tra an ninh định kỳ nhằm phát hiện các hành vi phạm tội.
Hình ảnh từ camera cho thấy Griffths đã đi vào căn hộ của hắn cùng với cô gái mại dâm Blamires. Vài phút sau, Blamires bắt đầu chạy ra ngoài và Griffths đuổi theo sau dùng nỏ bắn vào đầu nạn nhân trước khi dùng điện “nướng” Susan Rushworth. Sau đó, hắn hướng về phía camera, giơ chiếc nỏ và hai tay lên cao – biểu tượng của sự chiến thắng.
Thông tin này được báo ngay cho cảnh sát và Griffths bị bắt giữ.
Theo các thám tử, mục đích giết người của Griffths là để được nổi tiếng. Ngay sau sát hại phụ nữ đầu tiên, hắn đã vào tài khoản trên MySpace của mình với biệt danh Ven Pariah và viết rằng, “cuối cùng đã bước vào thế giới”. Hắn cũng tự gọi mình là kẻ giết người “SF”, nhưng không giải thích rõ nghĩa của từ viết tắt này.
Sự kiện "ăn thịt người" tại Trung Quốc đã được viết thành sách.(Xin nhấp vào đây để xem phần giới thiệu). Tuy nhiên những hình ảnh dưới đây thật là dễ sợ. Chúng tôi không biết tính chân thật của những tấm ảnh này. Những tấm ảnh này thật hay được ngụy tạo chúng tôi không có cách nào để kiểm chứng. Tuy nhiên, cho dù đây là những tấm ảnh được ngụy tạo bằng các thủ thuật "photo shop" thì chúng cũng có giá trị minh họa cho cuốn sách nói trên. Admin.

The cannibalism in China was documented in books. Click HERE to read the introduction. The below photos are very scary. We don't know for sure about the truthfulness of these pictures. However, they may serve as the illustrations for the above mentioned book. Admin.

Some where in China


































































Theo nội dung email cho biết khi chính quyền Trung Quốc gửi những người Tây Tạng hay Pháp Luân Công cho nhóm người chuyên làm thịt nầy để làm chà bông trộn chung với thịt heo để bán ra thị trường trên thế giới tạo thêm lợi nhuận cho cơ sở làm thịt chà bông Quốc Doanh Trung Quốc. Ngoài phần thịt người làm chà bông, những phần đồ lòng, chính quyền TQ cho những người làm thịt tự do lấy dùng ngâm rượu hoặc đem nướng nhậu .

Phần hình chụp được chụp mỗi người bị làm thịt ghi vào con số HỒ SƠ là số mấy, sau đó những hình nầy gửi cho công an TQ báo cáo đã làm thịt bao nhiêu người để lãnh công . Những tấm hình nầy được một người bạn quen biết "nhóm người làm thịt" đánh cắp gửi ra ngoài . Nếu quí bạn đọc có phương tiện Internet, Blogs, xin phổ biến rộng để giúp những nạn nhân Tây Tạng cũng như báo cho thế giới biết sự man rợ của chính quyền TQ .

Một phần tin về chuyện nầy được bắt đầu phổ biến trên các Blog tiếng Hoa , cũng đăng những tấm hình nầy. Ghi Chú phần tiếng Hoa được phổ biến qua một câu chuyện khác hoàn toàn với nội dung email cấp cứu. Có thể theo chúng tôi sau khi những tấm hình nầy được phổ biến về tội ác của tập đoàn Trung Cộng thì Chính Phủ Trung Cộng cho phổ biến với nội dung khác đi, cho rằng đây chỉ là dân đói nên tự ăn thịt người sống không liên quan gì tới chính quyền Trung Quốc. Bài viết nầy bằng tiếng TQ , được dịch giả Việt Hải Trần Dịch từ tiếng Hoa qua tiếng Việt để bạn đọc tham khảo. Chúng tôi nhắc lại bài nầy được viết sau lá email phổ biến. Bài viết dưới đây có thể nhằm đánh lạc hướng tội ác của tập đoàn CSTQ :


CHUYỆN KINH TỞM RỢN NGƯỜI - XẺ THỊT GÁI TRINH ĐỂ ĂN TẾT

Nghèo,Một số người không tiền mua thịt ăn.Họ chỉ có thể nuôi một con heo và đợi đến tết để mần thịt ăn,cũng qua được một cái tết nghèo.Bây giờ mức sinh hoạt của người dân đã được nâng cao,và tốt hơn xưa rất nhiều, ngày ngày đều có thịt ăn,

Vậy bây giờ muốn ăn tết người ta sẽ chọn thịt gì đây? Một bút giả, trong tiết xuân đi thăm người bạn học đã tìm ra được một đáp án -- ĂN THỊT NGƯỜI, Mà còn là ăn thịt gái trinh nữa cơ! Ở cái thôn trang nhỏ bé này tuy là vắng vẻ và hẻo lánh, nhưng vẫn là một cận điểm các trục lộ của khách lữ du. Một số du khách độc hành thường phải đi ngang qua đây, hơn nữa, họ lại còn xin được ở trọ trong những gia đình dân chúng trong thôn làng này. Thế nhưng trong số họ, nếu những cô gái nào mà được các gia chủ coi là "con mồi" thì chắc chắn cô gái đó sẽ được bọ bắt giam lỏng để "nuôi thịt", trong thời gian nuôi ăn, nuôi ở,cô gái không được ra khỏi nhà, "con thịt gái trinh" không được quan hệ TÍNH DỤC với đàn ông, vì rằng thịt gái trinh, phần hạ bộ rất thơm ngon hơn những cô đã có trải qua chuyện tính giao. Nuôi đến tết rồi, thì trói lại khiêng ra sau nhà để "thọc huyết", sau đó thì là cả nhà này sẽ tận tình thưởng thức cái món thịt người trong suốt cả mùa xuân, lại còn có thể đem thịt bán cho những gia đình không có "thu hoạch",tỷ như trai lỡ thời,ế vợ hoặc những gia đình không có phụ nữ đến xin ở trọ, khách lữ du phụ nữ đa số họ chọn những gia đình mà hai vợ chồng có gương mặt nhìn đôn hậu.

Cũng vì, thường khi cận tết hầu như không có khách lữ du đến đây, do vậy nơi đây chuyện mổ người ăn thịt đã không bị người ta phát hiện, bút giả vì sang xe lộn, ngẫm nghĩ gần đây có nhà người bạn học, thôi thì sẵn đây mình đi thăm anh ta chơi, nhân đó mới tận mắt mục kích quá trình làm thịt người - - Cô gái này khoảng trên hai mươi tuổi, công nhân, trước đây nửa năm cô ấy xin nghỉ việc, và cũng vì chưa tìm được công việc nào thích hợp, nên mới đi du sơn ngoạn thủy, xin ở trọ nhà bạn học tôi liền bị bắt "nuôi thịt".Bây giờ mới vừa được tắm rửa sạch sẽ khiêng ra,mình cô lõa lồ, vì lạnh nên da cô bị ửng đỏ lên. Chú của bạn tôi là một nhân viên bảo an trong làng nên trong lúc rửa ráy sạch sẽ cho cô gái, ông ta đã dùng còng,còng tay cô gái lại để việc rửa ráy được dễ dàng.

Dân trong làng đối với những vụ án "thịt người" này, họ luôn xem như là mổ dê, mổ lợn, là chuyện thường tình hiển nhiên. Bạn tôi chưa có bạn gái, tôi nói: "cô gái đẹp như vậy mà đem làm thịt ăn thì uổng quá đi, hay là anh lấy cô ta làm vợ có phải là hay hơn không" ? Bạn tôi nói, làng anh ta có cái lệ là không được lấy gái của làng khác, vì đối với họ, những cô gái ở làng khác đều chỉ được dùng để mổ thịt ăn mà thôi. Ngày thường chuyện vãn với nhau, họ thường bảo nhau các cô gái bị bắt để xẻ thịt là NIÊN TRƯ (heo thịt để ăn tết), tỷ dụ như bà Lưu đại thẩm, nghe nói nhà cháu bắt được một "ĐẠI NIÊN TRƯ" mập ốm thế nào? "còn đang nuôi, nên cho ăn...", trong khi đang nói, NIÊN TRƯ đã được tháo còng, và trói lại đàng hoàng, cô gái rất đẹp, thân hình rất là hấp dẫn, cô đã được cạo lông sạch sẽ. Má bạn tôi cho biết, khi mới bắt được cô ta nửa năm trước đây, cô còn ốm lắm, nhưng bây giờ đã mập mạp thêm nhiều rồi. Họ còn cho biết trói con gái thì trói hai tay hai chân ở phía sau lưng là được rồi, Mặc cho cô ta cựa quậy vùng vẫy thế nào cũng không sao.

Cô gái đã được đặt trên cái bàn dài rồi, hai người chú của bạn tôi đã giữ chặt cô gái, cha bạn tôi kéo tóc cô gái về phía sau, và để sẵn cái thao hứng máu ngay phía dưới cổ của cô. người đẹp sẽ bị cắt cổ trong chốc lát, tôi thấy rất khẩn tương, nín thở, lấy máy ảnh ra chụp liền tấm ảnh thứ hai.

Có tiếng kêu khóc "sao giống như là mổ lợn vậy", nhưng mà trên thực tế,người đang đối diện với đồ đao cũng còn rất bình tỉnh, dù là khóc, cô vẫn biết chẳng có ai đến cứu cô.Riêng tôi, tôi cũng đã từng động lòng trắc ẩn,nhưng nghĩ lại mình chỉ là người khách,mình cũng chẳng nói được gì hơn, cũng đành chịu thôi, hơn nữa, cô gái đã được bày ra cả khối thịt ngon lành cũng đủ để cho tôi có ý nghĩ muốn ăn thịt, tôi quyết định phải ăn thịt cô, dù sao, thịt người đâu có dễ gì mà được ăn đâu. Trước tiên, đường dao cứa ngay cổ cô gái, máu lập tức phun ra tung toé, phun cả lên tay tên đồ tể,dao lại được đâm sâu vào cổ và cứa qua, cứa lại để cho máu chảy ra thêm nhanh.Cô gái vì bị cắt cổ họng nên không thể kêu khóc,mà chỉ vùng vẫy cựa quậy rất mạnh, nhưng vì bị trói hết tay chân. Vai, háng, chân đều bị kềm chế, nên sự vùng vẫy hoàn toàn vô hiệu.

Máu phun ra càng nhiều,thì cái lực cựa quậy của cô gái cũng từ từ yếu đi, mọi người giờ đã khỏe rồi, họ chỉ cần đem đặt cô lên cái bàn dài. Cha của bạn tôi cũng vứt cây dao đi, ông nắm đầu cô ta xây ngược lại để cho máu chảy vào thao. Ông ta nói, Máu của các cô gái được nêm thêm gia vị, rồi cho vào ruột đã làm sạch sẽ, xong đem đi chưng thì ăn ngon lắm.

Máu ra cũng tạm vừa đủ rồi, cô được đặt trên mặt đất, một là để thay đổi cái tư thế để khống chế máu, hai là để tháo dây trói ra. Con chó vàng bây giờ nó cũng chạy đến để xí phần, trước nhứt nó xí được chút máu để "giải lao", và tối đến thì nó sẽ có được ít cục xương của cô gái để mà cạp chơi.

Dây đã tháo rồi, cô gái lại được khiêng tới chỗ sạch sẽ, những tên đồ tể bắt đầu rửa sạch máu trên mình cô. Sau cùng chúng xem xét lại thân thể của cô sau khi đã cạo rửa sạch sẽ lại, cô sẽ được xẻ thịt và cắt chân tay,

Ở cái màng nầy, tôi chụp ảnh không có gì là khó khăn, nhưng khi xuống đến phần dưới, chụp ảnh thì tay tôi bắt đầu run run. Vì không thể khống chế được tay run, nên những tấm ảnh kế tiếp tôi chụp không được rõ ràng cho lắm, tôi không thể tiếp tục chụp ảnh cho bà con rồi. Giai đoạn kế tiếp là chặt chân tay và móc nội tạng.

Thân thể cô gái đã được hoàn toàn xẻ thịt, và cắt loại bỏ đi những phần xương vô dụng, nguyên đống thịt mềm mại đã được bày trên cái bàn để mổ xẻ.

Mấy ngày nay, cái thôn nhỏ này thường nghe có tiếng kêu khóc của cô gái sắp bị đưa đi mổ thịt, tiếng mài dao, tiếng đĩa chén, tiếng của cái thao đụng vào nhau. Trong thôn này có cái luật bất thành văn, là chỉ được ăn thịt người mỗi khi xuân về tết đến mà thôi; và mỗi một hộ gia đình thì chỉ được quyền mổ thịt một người thôi. Cái nhà này vì có hai gia đình anh em ở chung, nên được mần thịt một lượt hai cô gái.

Tay đồ tể dùng cây dao lớn hướng từ phía trên phần xương (xin xem hình) chỗ kín của cô gái mà rọc mạnh xuống dưới.

Ngày nay tại Trung Quốc đang diễn ra một hiện trạng rất đau lòng, đó là lối sống buông thả, thiếu luân lý, tình dục bừa bãi, để rồi mang bầu, sau đó, đem đi bán bào thai, bán đứa trẻ còn đỏ non, hoặc sinh đứa trẻ đó ra, rồi đem đi bán cho các nhà hàng để làm thịt người, bán cho các khách hàng ăn, tức người ăn thịt người.
Một hiện tượng chưa từng bao giờ diễn ra trong lịch sử của xã hội văn minh loài người
DƯỚI ĐÂY LÀ NHỮNG HÌNH ẢNH GHÊ SỢ:
CHỐNG CHỈ ĐỊNH: PHỤ NỮ, TRẺ EM, NGƯỜI MẮC BỆNH TIM
Các thương gia Đài loan ở Quảng đông gần đây loan truyền một trào lưu bồi bổ rợn tóc gáy - Canh thai nhi. Chỉ cần 3-4000 nhân dân tệ là có thể thưởng thức món canh cực bổ làm từ thai nhi 6-7 tháng tuổi, được các thương gia Đài loan ví như “tráng dương thượng phẩm”.
Đài thương họ Vương - chủ một nhà máy ở DongWan - tự nhận là thường khách của canh thai nhi, cho biết : “Thai nhi độ mấy tháng tuổi, cộng thêm … (một số vị thuốc Đông y không dịch được), hầm trong 8 tiếng rất có tác dụng bổ khí, dưỡng huyết.”. Ôm một gái bao 19 tuổi người Hồ Nam, ông Vương dương dương tự đắc nói : “Với độ tuổi 62 như tôi, mỗi tối đều có thể làm một lần (make love), chính là nhờ tác dụng của nó.”
Thấy vẻ mặt ký giả đầy hoài nghi, ông ta bèn tự nguyện dẫn ký giả đi “mở mang kiến thức”.
Trạm đầu tiên, ông ta dẫn ký giả đến thành phố FoShan (Phật Sơn) tỉnh Quảng đông, tìm đến nhà hàng ăn canh thai nhi, không may ông chủ Lý nói : “Xương sườn (ám ngữ chỉ thai nhi) không dễ kiếm, hiện tại không có hàng. Loại này không thể để đông lạnh, phải ăn tươi mới tốt.”
Ông chủ Lý cho chúng tôi biết, nếu thực sự muốn ăn, “có một đôi vợ chồng ngoại tỉnh đến làm thuê, hiện đang có bầu 8 tháng, vì đã có 2 con gái nên nếu lần này lại là con gái thì có thể ăn được.”
Ký giả vẫn bán tín bán nghi, điều tra phỏng vấn mất mấy tuần mà vẫn chỉ đựơc nghe mà chả được nhìn tận mắt, đã tưởng phải bỏ cuộc, nào ngờ mấy ngày sau ông Vương gọi điện báo : “Tìm được hàng rồi, tiết trời đang chuyển lạnh, có mấy người bạn đang muốn đi bồi bổ.”
Ông ta dẫn ký giả đến Đài Sơn, tìm đến nhà hàng, ông chủ họ Cao dẫn cả đoàn chúng tôi xuống bếp “khai nhãn giới”
Nhìn cái xác thai nhi chỉ nhỏ bằng con mèo con nằm trên cái thớt, ông Cao hơi ngượng ngùng nói : “5 tháng tuổi, hơi nhỏ một chút”. Ông Cao nói rằng cái xác thai nhi nữ này do một người bạn kiếm được dưới nông thôn, ông ta không muốn tiết lộ giá mua vào, chỉ nói rằng giá cả phụ thuộc vào tháng tuổi và sống hay chết.
Ông Vương cũng nói thêm, ăn một bữa hết 3500 tệ, các chi tiết khác ông không quan tâm.
Ký giả nghe mọi người nói, thai nhi chết do lứu sản hoặc phá thai đựơc bán cho người môi giới khoảng vài trăm tệ, nếu là thai nhi sống đẻ thiếu tháng thì giá khoảng 2000 tệ, coi như mua làm con nuôi. Khi thai nhi được giao cho nhà hàng thì đều đã chết, còn chuyện trước đó là thai sống hay thai chết thì không quan trọng. Bữa canh bổ này ký giả không có gan nếm thử, sau khi tham quan nhà bếp xong rất lâu không ăn đựơc gì, bèn giả vờ ốm cáo lui.
Vài vụ ăn thịt người ở Việt NamKẻ thủ ác Hà Văn Pẩu trước toà nói năng rất rành rọt, không có biểu hiện gì của việc bị tâm thần.(LĐ) - Đó là câu chuyện rùng rợn nhất, tàn độc nhất, khó hình
dung nhất mà tôi từng biết trong suốt mười mấy năm làm báo, ba mấy năm
làm người, đã đi khắp dải đất Việt Nam này.
Cháu bé Hoàng Thị Duyên - sinh năm 2002 - đã bị tên Hà Văn Pẩu chém
chết, phanh thây, nấu chín và... Lực lượng công an vào xã Đồng Giáp,
huyện Văn Quan, tỉnh Lạng Sơn truy bắt Pẩu, họ thu được tang vật rùng
rợn là những phần thi thể của bé Duyên. Tang vật của tên đồ tể kinh
hoàng nhất được cơ quan điều tra thu giữ gồm "đủ bộ": 1 dao cán gỗ, 1
dao quắm, 1 cuốc, nồi, xô nhựa, vỏ phích, thớt gỗ... và 1 chiếc đĩa sứ
to!
Tôi ngược dòng sông Kỳ Cùng, ngược rừng lên Đồng Giáp mà vẫn văng vẳng
lời trăn trở của đại tá Trần Đăng Yến - Giám đốc Công an tỉnh Lạng Sơn:
Chuyện quá rùng rợn, Pẩu là người tâm thần, không có gì đảm bảo được
rằng, sau thời gian bắt buộc đi chữa bệnh, thả về bản, Pẩu sẽ không tiếp
tục... giết người dã man? Thực tế, việc để người tâm thần sống trong
cộng đồng mà không được giám sát, quản lý, chữa bệnh đầy đủ là quá sức
nguy hiểm.
Kinh hoàng và rất... kinh hoàng!
Thôn Cốc Sáng lèo tèo vài nóc nhà người Nùng lợp ngói ống khá gợi cảm
giữa bạt ngàn ruộng cấy lúa nước. Nhà của Hà Văn Pẩu - kẻ thủ ác và nhà
của nạn nhân Hoàng Thị Duyên ở rất gần nhau, họ là hàng xóm từ lâu đời
và sau chuyện động trời kia, họ vẫn là hàng xóm khá lành lẽ của nhau.
Không một gợn oán thù. Bố của nạn nhân Hoàng Thị Duyên ngồi ngơ ngẩn bên
bờ suối, có khách hỏi vào nhà cháu bé bị "phanh thây" (từ mà báo Tiền
Phong đã dùng khi đăng tin vụ này), anh chỉ ậm ừ dẫn đường vào... nhà
mình.
Bóng dáng hãi hùng của con quỷ Hà Văn Pẩu vẫn còn choán trên từng nét
mặt, ánh nhìn của cặp vợ chồng rủi phận. Chị Nguyễn Thị Mai (mẹ nạn
nhân) già nua, vụng về hút vào khoảng tối của căn nhà trình đất hoang
tàn để tìm một cái gì đó liên quan đến bé Duyên. Suốt cuộc đời, cho đến
khi bị phanh thây, cháu Duyên chưa một lần được chụp ảnh. Vì bị Pẩu dùng
dao quắm chém chết, quắp đi xả thịt ở bên nhà Pẩu (nghĩa là chết ở
ngoài đường), nên, theo như phong tục người Nùng, bé Duyên sẽ không được
thờ ở trong ngôi nhà mà bé đã sinh ra. Ban thờ bé gồm một tấm gỗ mục
buộc ghếch ngoài ô cửa sổ gỗ của căn nhà nện đất, không ảnh thờ, không
một "phẩm vật" gì ngoài hai quả chuối xanh nằm héo hắt.
Theo tờ giấy khai sinh mà UBND xã Đồng Giáp cấp, thì bé Hoàng Thị Duyên
sinh ngày 5.7.2002. Bố cháu - Hoàng Văn Ín, sinh năm 1970, đi nghĩa vụ
biên phòng trở về, lấy chị Nguyễn Thị Mai (SN 1969) đã muộn, lại hiếm
muộn, mãi năm 2002 mới đẻ được một mình cháu Duyên. Vì đói khát phải đi
gánh gạch thuê, đi hàng tuần trời mới về thăm đứa con độc nhất một lần,
nên anh chị phải gửi cháu Duyên sang ở với bà nội, là bà Hà Thị Nghiệm,
năm nay 75 tuổi.
Bé Duyên đến tuổi đi lớp mẫu giáo lớn, nói chuyện bi bô suốt ngày. Lần
nào anh Ín về, Duyên cũng chỉ một mực muốn bố ở nhà chơi... túlơkhơ với
con. Con ở nhà chán lắm, bà nội không biết chơi túlơkhơ. Bây giờ, đã tự
tay đi chôn đứa con gái nhỏ, anh Ín, chị Mai mới bắt đầu tự giày vò
mình: Giá mà có một tấm ảnh bé Duyên để mà ngắm. Bấy nhiêu năm, lầm lũi
nhục nhằn, họ chưa bao giờ cho con đi chụp ảnh cả.
Theo lời khai của "dã thú" Hà Văn Pẩu trước toà, hắn giết bé Duyên bởi
vì hắn nghĩ rằng hắn có thể dùng thi thể cháu để chữa bệnh yếu sinh lý
cho mình, trong những đêm chán đời, mất ngủ, Pẩu thường nằm mơ thấy
thiên sứ bay xuống và xui Pẩu phải "hạ sát" một đứa trẻ như theo cái
cách như vậy.
SN 3.4.1974, Pẩu đã từng lấy vợ, song, vì "trên bảo dưới không nghe",
nên vợ Pẩu đã bỏ Pẩu theo người khác ở bên Chi Lăng. Buổi chiều định
mệnh đó, Pẩu đi bán củi về, uống chút rượu, rồi cầm con dao quắm sang
chỗ cháu Duyên và cháu Lợi (12 tuổi) đang ngồi nhẩn nha chơi ở nhà anh
Hà Văn Đoàn (anh ruột Pẩu). Pẩu xông tới, dùng con dao quắm sắc ngọt,
chém hai nhát thật lực vào cổ bé Duyên, rồi cắp bé vào nách mình, hùng
hổ đi về phía nhà mình.
Thấy Pẩu hung dữ như con thú hoang, bé Lợi nhanh chân chạy trốn và lớn
tiếng kêu cứu. Anh Hà Văn Đoàn - anh ruột Pẩu - trông thấy, chạy theo
ngăn cản nhằm cứu bé Duyên. Pẩu quay lại, dùng dao quắm chém anh Đoàn
liên tiếp nhiều nhát vào đầu và tay khiến anh Đoàn nằm gục tại chỗ. Pẩu
về nhà và "làm thịt" bé Duyên theo đúng nghĩa đen, thi thể Duyên bị
"pha" làm nhiều mảnh bỏ ở nhiều vị trí khác nhau.
Khi Công an Lạng Sơn nhận tin báo, đã huy động nhiều lực lượng vào truy
bắt, Pẩu chạy trốn lên rừng. Phải dùng nhiều biện pháp nghiệp vụ, đón
lõng, sau một đêm lẩn trốn, sáng hôm sau, thấy có vẻ yên ổn, Pẩu đang
lật khật trở lại nhà mình thì bị tóm.
Điều khiến nhiều người dự phiên toà ở TP.Lạng Sơn hôm ấy hết sức bất
ngờ, là với hành động điên loạn "trời không dung, đất không tha" ấy, mà
Pẩu vẫn rành rọt, khúc chiết khai đủ thứ trước toà hơn cả người... tỉnh
táo.

Vợ chồng anh Ín bên ban thờ hoang lạnh lập ở ngoài hiên của bé Hoàng

1 comment: