Từ Montréal lái xe về hướng New York trên con đường 385 miles suốt một ngày, đến chiều thì tới New Haven, nơi đây cuối Tháng Ba, năm 1979, gia đình tôi tới định cư trên đất Mỹ. Ði làm lao động ở đó được 3 tháng chúng tôi dọn về Cali nhưng hai cháu gọi tôi bằng cậu ở lại với người bảo trợ là Eugène Trịnh cũng là em họ của tôi. Nhân chuyến đi Canada thăm em trai ở Toronto cùng hai đứa cháu khác vượt biên với chúng tôi năm xưa nay ở Montréal, tôi có hẹn với hai cháu ở New Haven sang hội ngộ Canada. Hôm nay theo hai cháu về thăm lại New Haven thành phố êm đềm ngày xưa tôi từng ở trên bước đầu định cư trên đất Mỹ.
Tới New Haven khoảng 6 giờ chiều nhưng trời đã tối, rất may trời tuy khá lạnh nhưng chưa có tuyết rơi, chúng tôi đi về phía Ðông Bắc New Haven để đến nhà hai cháu tôi ở thành phố rất nhỏ tên North Branford nằm bên cạnh hồ Gaillard. Hai cháu này thằng em có gia đình, vợ là dược sĩ người Việt, còn thằng anh cũng trên 40 chưa cưới vợ mặc dù có bạn gái gần 10 năm nay. Hai anh em được chị tôi gởi theo trong chuyến vượt biển lúc chúng mười mấy tuổi, sang đây không có cha mẹ bên cạnh nên chúng rất thương yêu khắng khít với nhau, mặc dù thằng em có gia đình nhưng chúng vẫn ở chung, không xa nhau được. Hai cháu đã về thăm cha mẹ vài lần và anh chị tôi mùa Hè năm 2008 vừa rồi sang du lịch thăm tôi ở Cali, tôi mua vé máy bay để anh chị đi New Haven thăm các con hết hai tuần. Nhằm dịp Lễ Ðộc Lập (4 July) bắn pháo bông trên hồ Gaillard gần nhà, anh chị tôi xem rất thích và kỷ niệm không quên trong chuyến đi Mỹ là thành phố không ngủ Las Vegas đèn sáng suốt đêm cũng như mỗi sáng uống cà phê trong thương xá Phước Lộc Thọ.
Sáng ra hai cháu chở tôi xuống thăm New Haven bằng xa lộ 95 đi về hướng Tây lối 10 miles. Khu downtown có tâm điểm là công viên cỏ xanh New Haven Green vẫn như ngày xưa 30 năm về trước. Xung quanh công viên là những kiến trúc xưa cũ người ta không muốn thay đổi, phía Bắc đường Elm St. có tòa nhà đá trắng kiểu La Mã với hàng cột to bên ngoài hình như đó là cơ quan lo về trợ cấp nhà (Housing Session), kế đến là thư viện New Haven và một số cơ sở của trường Yale. Phía Tây công viên Green là đường College St. những tòa nhà cổ kiểu Anh bằng gạch đỏ của Ðại Học Yale như Famam Hall, Welch Hall và Bingham Hall. Phía Nam là Chapel St. thương xá có lầu với các cửa hàng y phục, nữ trang và các nhà hàng, nơi đây ngày xưa cuối tuần chúng tôi thường vào ngắm qua tủ kính để mà ao ước. Trong thương xá ngày trước có quán Mc Donald's cuối tuần hay dẫn vợ con tới ăn cái hamburger giá 50 cents, bây giờ không thấy nữa. Phía Ðông là đường Church St. có tòa nhà cổ là những cơ quan liên bang như Sở Thuế IRS, Sở Cảnh Sát tiểu bang US Marshal và Tòa Thị Chính New Haven City Hall nhiều tầng gạch đỏ rất cổ kính. Giữa công viên Green có đường Temple St. xuyên ngang với 3 nhà thờ Trinity Church xây trên sân cỏ cách xa nhau. Phía Tây Bắc công viên Green toàn là giảng đường thuộc trường Yale xây bằng đá đỏ của các phân khoa chiếm rất nhiều vuông (block) đường. Có thể nói Ðại Học Yale đã áng ngữ gần hết khu trung tâm New Haven.
Ðại Học Yale là linh hồn của New Haven, New Haven được người ta biết đến cũng là nhờ trường Yale chứ thực ra thành phố New Haven rất nhỏ, nhiều người da đen, Peurto Rican và không có kỹ nghệ gì quan trọng. Những ngành khách sạn, nhà hàng, thương mại, dịch vụ đều liên quan và phục vụ cho trường Ðại Học Yale. Yale University là trường tư nhân thành lập vào năm 1701 ở Thuộc Ðịa Connecticut (thời đó đế quốc Anh cai trị) là trường cao học cổ xưa đứng thứ 3 ở Hoa Kỳ. Yale đã đào tạo nhiều cựu sinh viên nổi tiếng kể cả 5 vị tổng thống Hoa Kỳ, 19 Thẩm Phán Tòa Án Tối Cao ( U.S. Supreme Court) và một số lãnh đạo quốc gia các nước khác.
Ngày mới thành lập với tên Collegiate School do một nhóm quan lại người Anh ở vào thế kỷ 17 nhằm huấn luyện đào tạo những viên chức hành chánh để cai trị các thuộc địa Anh trên vùng đất Bắc Mỹ. Ðến năm 1718 đổi tên thành Yale College để vinh danh ông Elihu Yale người Boston chủ tịch công ty xuất nhập cảng British East India Company đồng thời là thống đốc một vùng thuộc địa bên Ấn Ðộ. Ông này đã tặng trường 9 kiện hàng hóa quý trị giá 560 bảng Anh thời đó, ông cũng cho trường 417 quyển sách và bức chân dung Hoàng Ðế Anh George I. Ban quản trị trường dùng tên ông đặt tên cho trường hy vọng ông sẽ tặng trường thêm nhiều tài sản lớn nữa nhưng ông đã đi về Ấn Ðộ và là chuyến cuối cùng không bao giờ trở lại Mỹ nữa!
Trường Yale đào tạo nhiều chính trị gia cũng như những nhân vật nổi tiếng trong các bộ môn luật, y khoa, khoa học và nghệ thuật trong số đó có 5 tổng thống Hoa Kỳ là William Howard Taft, Gerald Ford, George H.W. Bush, Bill Clinton và George W. Bush, các Thẩm Phán Tối Cao hiện nay như bà Sonia Sotomayor, Samuel Alito và Clarence Thomas, ngoại trưởng có bà Hillary Rodham Clinton và Dean Acheson.
Trở lại khu trung tâm New Haven, bên ngoài sân trường Ðại Học Yale, phía Tây Nam công viên Green có các đường Chapel, Crown, George, Park, York, High St. là khu phố thương mại với các cửa hàng bán lẻ, các nhà hàng, quán cà phê và những tiệm fast food từng gặp trên đất Mỹ. Tôi còn nhớ ngày xưa trên đường Park St. có tiệm tạp hóa của một gia đình người Hoa gốc ở Boston xuống đây mở tiệm, tôi thường ghé mua chai nước mắm Thái Lan giá tới 5 đô la hay một thùng mì gói 10 đô. Lúc đó đối với tôi nước mắm rất quý vì không biết tìm đâu, không có bằng lái, không có xe hơi làm sao đi xuống Chợ Tàu New York để mua. Ông chủ tiệm lớn hơn tôi chừng 25 tuổi, ông có một căn nhà gần đó cho mướn, tôi định mướn để mỗi sáng đi làm tiện đường vì có trạm xe buýt đi North Haven ngay công viên Green gần đó, đỡ được một chuyến xe buýt từ nhà tôi đang mướn ra đây. Tôi nói ý định mướn nhà này với Eugène nhưng chú nói rằng gia đình anh ở ngay downtown rất nguy hiểm. Lúc đó vì mới qua tôi không hiểu tình trạng phá phách, thiếu an ninh ở trung tâm các thành phố Mỹ.
Nói về đời sống những ngày mới đến đất Mỹ, tuy sướng vui, hạnh phúc vì tìm được tự do nhưng thật là vất vả cơ cực, một là vì lạ nước lạ cái không biết những chương trình xã hội giúp đỡ cho những gia đình đông con có lợi tức thấp. Hai là người bảo trợ cũng không rành, ở đây cũng thông cảm với Eugène Trịnh, chú ta lo học hành rồi lo đi làm, bảo trợ gia đình tôi là do tôi viết thư yêu cầu chứ chú ta nào có muốn. Tôi có vài người quen di tản qua Mỹ năm 1975 nhưng tôi không nhờ bảo trợ, lại nhờ một... phi hành gia, một người đi trên mây nên còn than vãn nỗi gì! Ngay đêm đầu mới qua, Eugène Trịnh đã mướn cho tôi tầng thứ nhì ngôi nhà ở đường Pendleton St. New Haven. Mỗi sáng đi làm thức dậy lúc 5 giờ sáng, nấu một nồi cơm điện, ăn 2 chén, cơm còn lại bỏ vào hộp ny lông cùng với thức ăn toàn là gà vì chỉ có gà là rẻ nhất. Hôm thì cánh gà, chân gà, hôm thì cổ gà, lòng gà, không kho mặn thì chiên hoặc xào với cải hay đậu. Không dám mua những thứ khác với giá trên 1 đô la một pound vì lương tôi làm ở hãng kem Knudsen chỉ có 3 đồng 75 một giờ. Ba đồng 75 nhơn cho 40 giờ/1 tuần là 150$, mỗi tháng lương là 600$ sau khi trừ thuế còn được 500$, trả tiền nhà 300$ còn lại 200$ phải nuôi gia đình với 7 miệng ăn! Mỗi ngày tôi đứng 10 tiếng trên dây chuyền bỏ cây kem vào hộp, mỗi khi cần đi vệ sinh thì phải gọi manager đến đứng thế, không thôi kem sẽ đổ vãi ra tứ tung nhưng tôi vẫn hạnh phúc vui sướng vì mình đã đến được bến bờ tự do, không còn bị kỳ thị ngược đãi và con cái được học hành tử tế. Nhiều khi nghĩ đến đồng lương ít ỏi thấy tương lai sao mù mịt, không biết sống cách nào? Ở trại tỵ nạn thấy những người qua Mỹ gởi hình về áo quần đẹp đẽ, xe hơi láng cón, còn mình cũng học hành chút đỉnh đến Mỹ sao lại gặp đời sống cơ cực như vậy? Chắc có những điều bí ẩn nào đó chưa khám phá ra? Thôi đến đâu thì đến, hy vọng mai mốt tìm việc đúng khả năng tiền bạc khá hơn và vợ sẽ đi làm phụ thêm nhưng đi làm thì ai sẽ giữ 3 đứa con 2, 4 và 6 tuổi?
Mỗi ngày lao động 10 tiếng, có khi làm thêm phụ trội ngày Thứ Sáu, còn không làm thì ngày Thứ Sáu xuống downtown học tiếng Anh “English As Second Language” với cô giáo người Do Thái. Vốn biết tiếng Anh chút đỉnh, tôi vừa là học trò vừa là thông dịch viên giữa cô giáo và các đồng hương qua năm 75 đang học trong lớp. Những giờ học tiếng Anh ở đây rất vui, tôi thông dịch pha chế nhiều khi cả lớp cười bò càng không nghỉ. Tan lớp vài đồng hương thấy mới qua nên đưa đi ăn những món ngon vật lạ xứ Mỹ tôi chưa từng biết như hamburger, pizza, burrito, hot dog...
Ba tháng sau có người thân trước làm chung với tôi ở Bộ Công Chánh Sài Gòn, chị đang sống và đi làm ở thành phố Pomona, về phía Bắc cách Little Saigon 35 miles, liên lạc kêu tôi về đây sinh sống. Một đêm Xuân tôi từ giã New Haven đi taxi xuống phi trường New York và bay về miền Nam Cali nắng ấm, hai đứa cháu gọi tôi bằng cậu, Eugène nhận nuôi vì sợ tôi nặng gánh ở đất Cali. Hai cháu sau này khi thành niên ra tự lập liên lạc với tôi thường xuyên và mới có cuộc hội ngộ đưa tôi trở về chốn cũ New Haven như ngày hôm nay.
No comments:
Post a Comment